Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 10: Phi đế



“Thần chỉ biết là, Thái Hậu không thể không chết.”

“Ngươi….” Thanh chủy thủ trên mặt đất phát ra hàn quang lạnh lùng.

“Thái Hậu cũng biết vì sao Tiên đế chưa bao giờ chạm vào Người ?” Một câu của Trương Tứ Phong nhất thời làm cho Nguyệt Hoa toàn thân như rơi vào băng thủy : “Ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó ?”

“Tiên đế có ẩn bệnh, tất nhiên là không có khả năng cùng Thái hậu động phòng, tự nhiên…. tự nhiên cũng không thể có hậu đại.” Nam tử quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một mạt cười lạnh, đại khái cũng là nguyên nhân này, mới làm cho Nguyên Liên vẫn chỉ có thể đối người nào đó có thể xem mà không thể chạm vào.

“Nói hươu nói vượn ! Người đến ! Người đến a !” Thiếu phụ lớn tiếng la lên, ngoài cửa cũng không ai đáp lại, Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn Trương Tứ Phong, cắn răng nói, “Ngươi….”

“Thái hậu bớt giận, xin cho thần tiếp tục nói cho hết lời.” Khẽ nhìn gương mặt càng ngày càng tái nhợt của người thiếu phụ, miệng mỉm cười, Trương Tứ Phong tiếp tục nói, “Tiên đế có hoàng tử hoàng nữ, chính là sai người đem phi tử cưỡng gian mà ra, nhưng hậu đại này đều không phải thân sinh của hắn, đây cũng là lý do tại sao các hoàng tử hoàng nữ cùng các phi tử thường xuyên tử vong. Thái hậu….. nói vậy so với thần rõ ràng hơn đi.”

“Ngươi….ngươi vì sao biết được ?!” Linh hồn giống như bị vỡ nát, người thiếu phụ ngã xuống giường, nhiều năm như vậy vẫn bí mật trong lòng cuối cùng bị khơi ra, tựa như trái tim cũng đã bị lấy mất đi rồi.

“Thần vì sao biết cũng không quan trọng, quan trọng là…. nếu việc này để Nhiếp Chính Vương biết….” Ngẩng đầu, quả nhiên thấy được nỗi sợ hãi trong đôi mắt của thiếu phụ.

Sợ ái nhân biết bản thân sớm không tinh khiết, càng sợ cốt nhục của mình sẽ bị tàn nhẫn giết chết, Trương Tứ Phong hoàn toàn biết lúc này trong lòng Nguyệt Hoa đang suy nghĩ cái gì.

“Vì cái gì…. vì cái gì phải làm như vậy ?” Vì sao nhất định ta phải chết ?

“Thái hậu chết đi, bí mật này tối nay cũng đi theo Người.” Nam tử tàn nhẫn nói.

Thoáng nhìn gương mặt trắng bệch mờ mịt của thiếu phụ, Trương Tứ Phong bỏ thêm một câu : “Đây cũng là vì Hoàng Thượng suy nghĩ, thỉnh Thái hậu… thận trọng lựa chọn.”

Từ trên mặt đất đứng lên, Trương Tứ Phong dùng chân đá thanh chủy thủ đến trước mặt Nguyệt Hoa : “Vi thần cáo lui.” Giống như quỷ mị, thân ảnh của nam tử dần dần biến mất tại chỗ tối.

Đêm nay, yên lặng đáng sợ, chủy thủ trên mặt đất lạnh như băng, tản ra ánh sáng lành lạnh khát máu…. mơ hồ chiếu rọi thân ảnh yếu ớt tinh tế, chậm rãi đến gần.

Hoa hoàng tuyền, nhiễm máu ba ngàn năm.

“Nhìn thấy Thái hậu chết, Hoàng Thượng không có cảm giác gì sao ?” Nam tử vốn ẩn trong chỗ tối đi ra, tại nơi máu lan tới mà ngừng cước bộ.

“Không.” Bên kia, một thiếu niên lẳng lặng đi ra, đúng là Nguyên Uyên.

“Sao lại hận bà ta đến vậy ? Thái hậu chính là nguyện ý vì Hoàng thượng mà chết !” Trương Tứ Phong thú vị nhìn Nguyên Uyên.

“Chết có ý nghĩa, không phải tốt lắm sao ?” Phức tạp liếc về phía người đàn bà đang nằm trong vũng máu, Nguyên Uyên không hề luyến tiếc con người quan hệ thiên ti vạn lũ với mình.

Mà bí mật này, cũng mang theo cùng cái chết của Nguyệt Hoa mà vĩnh viễn mai táng trong bụi đất – chàng không phải con của Nguyên Liên, lại càng không phải là con của Nguyệt Hoa.

Bí mật sau đó, Nguyệt Hoa không biết, thậm chí Nguyên Liên cũng chẳng hay biết gì.

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trương Tứ Phong, Nguyên Uyên cười trừ một cái : “Trữ Vương, chuyện sau này còn phải phiền người.”

“Chỉ cần Hoàng thượng đừng quên đáp ứng điều kiện của vi thần là được.” Thiếu đi vài phần khoảng cách quân thần, Trương Tứ Phong vô cùng thân thiết cười.

“Tại sao lại là hắn ?” Cái điều kiện kia….

“A, Hoàng thượng không biết là đem một ngôi sao cao ngạo từ trên trời xuống là một việc rất vui sướng sao ? Ha hả….” Trong cung Thái hậu lạnh như bằng, truyền ra từng đợt trận cười trầm thấp mà âm lãnh.



Hồng Thụy Nguyên niên tháng mười, Thái hậu bị bệnh đi về cõi tiên.

Mùa đông tháng mười hai, hoàng thành hoa lệ một mảnh trắng tuyết, màu trắng xen lẫn màu đen nặng nề phiên đãng một cỗ không khí bi ai túc mục.

Tiên đế đã chết, Thái hậu cũng đã chết, thậm chí Tân đế cũng bị điên rồi.

Lời đồn đãi từ trong ngoài cung giống như hoa tuyết truyền đến truyền đi : Nhiếp Chính Vương hại chết Tiên đế, Nhiếp Chính Vương bức Thái hậu tựu phạm, Thái hậu không theo bảo vệ danh tiết và tự sát thân vong, Tân đế chịu không nổi trấn áp của Nhiếp Chính Vương trở nên điên loại, Nhiếp Chính Vương muốn cướp ngôi….

Đương sự lại không đem chuyện này để vào tai, hắn đang ở đâu ?

Quỳ gối trước linh đường, một ngày lại một ngày.

Nguyên Uyên khi biết Thái hậu chết, làm trò trước mặt mọi người hôn mê bất tỉnh, khi tỉnh lại liền trở nên điên điên khùng khùng, cứ hất tuyết lên chạy tới chạy lui, nhìn thấy cung nữ lại kéo lại ôm….

Thậm chí, ngay cả linh đường của Thái hậu cũng chưa từng đến.

Chỉ cần có người đến dẫn đi, liền liều mạng chống cự. Cuối cùng bị Nguyên Bạch Lệ phái người trói đến, một đường bộ dáng vừa cười vừa khóc đều bị cung nhân thấy.

Thái hậu đã chết, Hoàng đế cũng điên, nước không ra nước, vua không ra vua.

Mùa đông năm nay, lạnh lẽo khác thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện