Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 55: Phiền não và ôn nhu



Tào Dật Nhiên muốn làm đà điểu cũng không được, sau khi Triệu Duyệt về nhà phát hiện Tào Dật Nhiên không ở, liền gọi điện cho hắn, bắt hắn về nhà.

Tào Dật Nhiên vạn phần không tình nguyện, chỉ đành thu dọn vài thứ, lái xe tới nhà cha mẹ.

Chỗ cha mẹ hắn ở là biệt thự lớn ở Lâm Hồ, dùng cho tiệc lớn tiếp khách cũng có thể. Hơn nữa là mới xây không lâu, các nơi đều mới, lắp đặt thiết bị không quá hoa lệ, mà mang theo vẻ đẹp ung dung hàm súc, đặc biệt là vườn hoa, được xử lý phi thường đẹp.

Bất quá, ngoại trừ có hảo cảm với vườn hoa nơi này, Tào Dật Nhiên không thích cái nhà mới này của nhà hắn, rất ít khi tới ở.

Khi hắn về nhà, cha bận công tác không có ở nhà, nhà hắn chính là như vậy, tuy rằng mẹ cũng bận, nhưng vẫn có thời gian tan làm, cha bận, một chút thời gian cá nhân cũng không có.

Tào Dật Nhiên xuống xe ở cửa, người giúp việc tới đây tiếp nhận hành lý, hắn trực tiếp đẩy người ra, nói, “Tự tôi làm.”

Hắn không đi từ cầu thang chính lên lầu, mà là từ cửa hông đi vào hàng lang phía sau lên lầu, sau đó dùng vân tay mở cửa phòng mình, phòng hắn mặc dù rất lâu không về ở, bên trong vẫn được dọn dẹp không nhiễm một hạt bụi, thậm chí rèm cửa sổ và đồ dùng trên giường đều đổi một bộ mới.

Hắn buông đồ mình xuống, nhìn chung quanh một vòng, đi ra khoảng sân nhỏ trước cửa sổ sát đất sờ sờ đàn dương cầm hắn chưa từng dùng tới, cây đàn dương cầm này mới, hắn nói không cần, nhưng mẹ vẫn mua về để chỗ này.

Hắn vuốt ve đàn, ngẩng đầu, nhìn đèn thủy tinh treo trên trần nhà ngẩng người.

Hắn biết mình rất kém cỏi, cha mẹ cái gì cũng tùy hắn là bởi biết hắn bùn nhão không đỡ nổi tường, hơn nữa trong lòng bọn họ vĩnh viễn đều thấy có lỗi với hắn, cho rằng là bọn họ sao nhãng, cho nên hắn mới bị tổn thương khi còn bé, vì vậy càng mặc cho hắn tùy hứng làm bậy.

Bọn họ che giấu những chuyện vào thời điểm đó, giống như che đậy vết thương của hắn vào thời điểm đó, cho rằng chỉ cần cái gì cũng mặc hắn, là có thể giả tạo bình yên.

Tào Dật Nhiên biết mình không có ưu điểm gì có thể trình diễn cho cha mẹ xem, nếu như cứng rắn muốn tìm một cái để nói, Tào Dật Nhiên nghĩ, chỉ có đàn dương cầm có thể hơi hơi bộc lộ tài năng trước mặt người khác.

Chút tài nghệ ấy, Tào Dật Nhiên không cho rằng có cái gì, thế nhưng cũng bởi vì chỉ có một cái tạm được đó, cho nên hầu như ở mỗi căn nhà, mẹ đều đặt một cây đàn dương cầm, Tào Dật Nhiên không biết rốt cuộc mẹ muốn dùng cây đàn này nhắc nhở cái gì.

Chẳng lẽ là để tự an ủi bà, hắn không phải cái gì cũng không được.

Tào Dật Nhiên đi tắm, đổi một bộ quần áo, một đầu tóc ước mềm mại ngồi trước đàn dương cầm, đây là lần đầu tiên hắn dùng cây đàn này, thử âm, phát hiện ngoại trừ một âm hơi không chính xác, cái khác đều rất tốt, hắn bắt đầu đánh Nocturne của Chopin, đây là bài từ nhỏ hắn đã đánh rất tốt, hơn nữa dễ dàng khiến tâm tình hắn thư giản hơn.

Hắn vừa mới bấm xong, cửa phòng đã bị gõ vang.

Tào Dật Nhiên ngồi trên ghế piano nhìn cửa một hồi, mới mặt không đổi sắc đi tới mở cửa, trước đó, hắn nỗ lực trưng ra bộ dạng thả lỏng, hơn nữa khiến ánh mắt ôn hòa hơn miễn cưỡng bày ra chút tươi cười, bởi vì hắn tưởng mẹ mình ở ngoài.

Chỉ là, khi mở cửa ra, đứng ngoài cửa lại là Lý Vị, gã mặc một bộ quần áo tương đối hưu nhà, không giống với khi gặp hòi chiều, gã cười vỗ vỗ tay với Tào Dật Nhiên, nói, “Không nghĩ tới cậu đánh ghitar, ca hát đã hay, đàn dương cầm cũng rất không tệ.”

Nụ cười trên mặt Tào Dật Nhiên thu về trong nháy mắt, tiếp tục mặt không biểu tình, mắt lạnh liếc gã, cả người dựa ở cửa ngăn không cho Lý Vị vào phòng, nói, “Tôi làm gì là tôi cao hứng, anh nghe xong có thích hay là vui vẻ hay không, đó là chuyện của anh, anh không cần tới trước mặt tôi.”

Lý Vị nói, “Phát giận làm chi, hôm qua không phải vẫn là bạn bè, hôm nay lại coi tôi là kẻ thù? Hơn nữa, nói không chừng về sau tôi sẽ làm anh vợ cậu đấy, cậu còn phải gọi một tiếng ‘anh trai’.”

Tào Dật Nhiên trực tiếp muốn dập cửa lên mặt gã, bị Lý Vị dùng tay ngăn lại, Tào Dật Nhiên trầm mặt nói, “Đứa nhỏ kia có phải của tôi hay không còn chưa xác định, cho dù là của tôi, tôi dựa vào cái gì phải kết hôn chứ.”

Lý Vị cười, còn cười rất ôn hòa, “Vì sao không cưới? Cậu và người bạn trai kia cùng một chỗ, không có khả năng có con, hơn nữa nhà cậu sợ cũng sẽ không thừa nhận quan hệ của hai người.”

Tào Dật Nhiên cắn răng, nói, “Cái này không tới lượt anh quả. Còn có, tôi thật ngạc nhiên, anh làm gì cứ muốn đẩy em gái lên người tôi chứ?”

Lý Vị một chút cũng không tức giận, vẫn ôn hòa nhã nhặn, nói, “Cậu đừng nên chướng mắt chính mình như vậy, cậu rất tốt, em gái tôi gả cho cậu, có cái gì không tốt?”

Tào Dật Nhiên nghĩ người này giả vờ đến mức hắn muốn nôn luôn rồi, trước đó, hắn còn từng cho rằng Lý Vị và Bạch Thụ giống nhau, hiện tại chỉ cần nhìn tới gã đã cảm thấy tâm phiền.

Hắn đang muốn châm chọc Lý Vị mấy câu, điện thoại đặt bên cạnh đàn vang lên, là tiếng chuông của riêng Bạch Thụ, hắn quay đầu nhìn di động, muốn nhốt Lý Vị ra ngoài cửa, nhưng Lý Vị lại không buông tay, hắn sốt ruột, muốn bẻ tay Lý Vị ra, không nghĩ tới sức lực Lý Vị lớn đến mức hắn không thể đơn giản lay động, vì thế nhấc chân đá, Lý Vị thừa dịp hắn thả lỏng lực trên tay, liền trực tiếp chen vào cửa, còn trở tay đóng cửa lại.

Tào Dật Nhiên ác thanh ác khí mắng một câu, chạy tới nhận điện thoại, cũng không quản Lý Vị có đang nghe hay không.

Giọng Bạch Thụ rất ôn nhu, “Sao lâu như vậy mới bắt máy? Ăn cơm tối chưa?”

Tào Dật Nhiên liếc mắt sang Lý Vị, không biết tại sao, được thanh âm ôn như của Bạch Thụ bao bọc, hắn cư nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, biệt biệt nữu nữu nói, “Vừa rồi đang nói chuyện với người khác, tôi quay về bên nhà cha mẹ, cơm tối phải trễ một chút. Bây giờ anh mới tan làm?”

“Vẫn chưa thể tan ca, bên này có chút việc, trễ chút nữa mới về được. Em về chỗ nhà cha mẹ, anh không thể giám sát em, nhưng em vẫn phải đúng giờ đi ngủ, buổi sáng thức dậy chạy bộ, không được ngủ nướng.”

Trong giọng nói của Bạch Thụ hàm chứa khí thế hung hăng giáo huấn, thế nhưng nghe vào tai Tào Dật Nhiên, giống như lời đường mật vô cùng thân thiết giữa người yêu. Có Lý Hân làm phiền lòng, hắn mới chân thật cảm nhận được tình cảm với Bạch Thụ là đáng quý cỡ nào, bởi vì hắn chỉ cần nghe giọng y, đã cảm thấy tâm tình thoải mái hơn.

“Ai cần anh lo, tôi biết phải làm gì.” Tào Dật Nhiên dỗi trả lời, khóe miệng lại không tự chủ mang theo ý cười.

Hai người nói một lúc, Tào Dật Nhiên hỏi bên Bạch Thụ bận cái gì, Bạch Thụ nói tổ bọn họ gặp phải một vụ án khôi hài, Tào Dật Nhiên nghe máy đứng dựa bên cửa sổ cười, cười xong, dường như tất cả phiền muộn trong lòng đều tán đi.

Sau khi cúp điện thoại, Tào Dật Nhiên quay đầu nhìn Lý Vị, thấy Lý Vị ngồi trên ghế piano của hắn cười như không cười nhìn hắn.

So sánh với Bạch Thụ, trong mắt Tào Dật Nhiên, đàn ông không có ý tốt khác đều hèn hạ không sạch sẽ, đặc biệt giống như Lý Vị, hắn càng nhìn không thuận mắt.

“Nói chuyện với người yêu liền không giống. Không nhìn ra, quan hệ hai người thật đúng là tốt!”

Lý Vị nói xong, Tào Dật Nhiên hất cằm, nói, “Cái này anh quản không được. Chỉ là, anh cũng không phải không có chỗ ở, như chỗ A Phong đấy, sao anh cứ khăng khăng muốn tới nhà tôi. Ở chỗ này có cái gì tốt?”

Lý Vị cười nói, “Cho dù thứ khác không tốt, không phải còn có thể gặp cậu sao?”

“F*ck!” Tào Dật Nhiên hung tợn mắng một câu, lên tiếng, “Anh xem tôi là cái gì? Tôi cho anh biết, thứ nhất, tôi chán ghét bị người khác quấn lấy, thứ hai, tôi không có bất cứ ý tứ gì với anh, lần sau anh còn nói lung tung, cẩn thận tôi không khách khí với anh.”

(thật ra Tào Dật Nhiên không chửi tiếng Anh, mà là từ này 干, nhưng mà tiếng Việt không có từ nào gần sát được với nó, đành mượn tiếng Anh)

Lý Vị liền cười giơ tay lên, nói, “Được được, tôi nghe lời cậu, không nói.”

Tuy nói vậy, ánh mắt vẫn dừng trên người Tào Dật Nhiên không dời đi.

Tào Dật Nhiên bị gã nhìn rất khó chịu, hơn nữa loại khó chịu này còn không diễn tả được, hắn luôn cảm thấy Lý Vị không đơn giản, nhưng gã rốt cuộc muốn làm gì, hắn không biết.

Sau đó có người giúp việc tới gọi hắn và Lý Vị xuống lầu, nói dùng bữa tối.

Tào Dật Nhiên lê dép xuống lầu, trên cầu thang cẩm thạch trắng thiếu chút nữa trượt chân, tự hắn đỡ được lan can, nhưng Lý Vị vẫn đưa tay kéo một cánh tay khác của hắn.

Tào Dật Nhiên bị gã níu lại, cảm thấy từ chỗ gã nắm lan tràn cảm giác buồn nôn giống như ký sinh trùng dọc theo chỗ đó chạy tới toàn thân, vội vàng đẩy Lý Vị ra, còn khống chế không được phát giận, nói, “Ai vẩy nước ra cầu thang, cố ý muốn người khác té đúng không?”

Bác quản gia chạy tới vội vàng hỏi thăm tình huống Tào Dật Nhiên, lại bảo người giúp việc lấy khăn tới lau cầu thang một lần.

Vừa lúc Triệu Duyệt và Lý Hân từ hành lang tầng một đi qua nghe được Tào Dật Nhiên nói, Triệu Duyệt đứng ở dưới nhìn cầu thang trơn trượt, lại nhìn nhìn Lý Hân bên người, nói, “Cầu thang này vốn trơn, bây giờ trong nhà có khách, trải thảm đi, đừng để người trượt ngã.”

(tầng 1 là tầng trệt nha)

Quản gia đáp lời, liền chạy đi tìm thảm tới lót.

Tào Dật Nhiên đi xuống cầu thang, nhìn Lý Hân bên người mẹ, chán ghét.

Lý Hân thật ra không phải loại tướng mạo khiến người chán ghét, cô rất xinh đẹp, lúc chiều, cô không có ăn diện gì, mặt mộc đi gặp Triệu Duyệt, nhưng thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như cũ, dù sao tuổi cô còn nhỏ, tố chất các phương diện cũng không tệ, hơn nữa mang thai đứa nhỏ nên ăn nhiều, lộ ra chút đầy đặn, thoạt nhìn khí sắc rất tốt.

Hiện tại ở Tào gia, Triệu Duyệt bảo quản gia chuẩn bị không ít thứ, Lý Hân mặc đồ bầu xinh đẹp, kỳ thật không quá lộ bụng, ngược lại giống như váy công chúa Hàn Quốc, có vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Mà Triệu Duyệt sau khi về nhà, cùng Lý Hân hàn huyên cả buổi, sau khi nói chuyện, bà phát hiện Lý Hân không phải rất kém, ngược lại thấy cô đơn thuần không có tâm cơ, ngoại trừ mê game không thích tới trường, dường như không có khuyết điểm khác làm người ta không thể nào chấp nhận, mà cô xác định đứa nhỏ này là của Tào Dật Nhiên như vậy, là bởi vì ngoại trừ Tào Dật Nhiên ra chưa từng phát sinh quan hệ với ai khác, đối với điểm này, Triệu Duyệt giữ nguyên thái độ, thế nhưng, quả thật ấn tượng với Lý Hân tốt hơn nhiều, thậm chí nghĩ để cô làm con dâu cũng được. Đương nhiên, bây giờ cô còn quá nhỏ, cho dù đứa bé trong bụng quả thật là của Tào Dật Nhiên, hiện tại cô cũng không có cách nào lập tức kết hôn với Tào Dật Nhiên, như vậy, có thể đính hôn trước.

Hơn nữa, đã liên lạc với bên cha mẹ Lý Hân, quan hệ xã hội của Triệu Duyệt rất tốt, bên kia cư nhiên không có phẫn nộ Tào Dật Nhiên lăng nhục con gái nhà ông ta, còn đồng ý tới đây thảo luận chuyện hai nhà, nếu đứa nhỏ Lý Hân mang là con của Tào Dật Nhiên, hai nhà đương nhiên vì đứa nhỏ trở thành thông gia, quan hệ tự nhiên không bình thường; nếu đứa nhỏ không phải của Tào Dật Nhiên, này cũng làm quan hệ hai nhà trở nên thân cận, về sau còn nhiều cơ hội hợp tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện