Đại Tranh Chi Thế

Quyển 1 - Chương 35: Phong phạm hiệp nghĩa



Nhâm Nhược Tích nhìn thấy hơn hai trăm quân của Khánh Kỵ lập thành một bức tường ở sơn khẩu, sợ rằng hắn cho dù dũng mãnh đến đâu cũng không thể chặn được nhiều truy binh như vậy, liền vội vàng dặn bộ hạ chuyển xe lên thuyền, sau đó tự mình dẫn ba trăm gia tướng quay lại. Mắt thấy đã gần tới sơn khẩu, từ trong quân Khánh Kỵ đột nhiên có một người đi ra, tiến nhanh đến trước ngựa của nàng, cao giọng nói:

- Vị ở trên ngựa đây chính là Nhâm Đại cô nương?

Nhâm Nhược Tích ghìm giữ yên cương, chỉ thấy người này mi thanh mục tú, dáng người cao gầy, có điều dù trời rất nóng, trên cổ hắn lại quấn tầng tầng mảnh lụa Lỗ cảo, tựa hồ mới bị thương, liền đáp:

- Đúng là bản nhân, ngươi là...

Anh Đào thi lễ nói:

- Công tử nhà ta dặn dò, tiểu thư cứ lên thuyền rồi rời đi thôi, đám ô hợp của Triển Chích, công tử nhà ta có thể ứng phó.

Nhâm Nhược Tích lắp bắp kinh hãi, thất thanh nói:

- Cái gì? Đối phương có hơn ngàn người, công tử nhà ngươi lại chỉ có hai trăm người, mà lại muốn lấy ít địch nhiều với chúng ư?

Anh Đào kỳ thật trong lòng cũng rất bồn chồn, không biết công tử của mình đang có chủ ý gì, chỉ có thể nghĩ rằng công tử là vì người trong lòng mà cố tình trổ tài, công tử nhìn cũng không giống một kẻ cuồng vọng tự đại không biết chừng mực. Nếu không phải như vậy, thì còn vì nguyên nhân gì? Thủ hạ của Triển Chích cũng không phải là nông dân khiêng gậy gỗ, đó đều là đạo tặc dũng mãnh thiện chiến. Hai trăm đấu với một ngàn, cho dù thật sự có thể thắng, thì cũng là một trận thắng thảm, nhân mã bên ta sợ rằng không còn lại được bao nhiêu.

Nhưng mà công tử nếu đã phân phó như vậy, hắn cũng chỉ có thể làm theo. Nhâm Nhược Tích nghe hắn lên tiếng "Đúng!" khẳng định, nhịn không được kinh ngạc nghĩ: “Khánh Kỵ có quá cuồng vọng không? Người của Triển Chích nhìn thì như đám ô hợp, nhưng đó đều là bọn cướp cạn kiêu ngạo không có tính người.”

Lúc này Nhâm Băng Nguyệt đã sớm tập hợp hơn mười chiến thuyền lớn, phân phó nhanh chóng đưa xe lên thuyền, sau đó lập tức đưa người trở lại, nghe thấy Khánh Kỵ bảo Anh Đào chuyển lời như vậy thì không khỏi biến sắc kinh hãi nói:

- Hắn điên rồi phải không? Cái gọi là địch vạn người, chỉ đáng khen cái dũng lực của hắn mà thôi, ngàn quân chém giết, đao kiếm vô tình, người không dũng mãnh như hắn thì phải làm thế nào đây? Hắn... thật sự là nói như vậy ư?

Anh Đào mỉm cười gật đầu, nói:

- Công tử nhà ta nói, nếu cô nương không yên lòng, thỉnh ở chỗ này lập một đạo phòng tuyến, xem người chơi đùa với địch nhân. Tại hạ phải quay trở về trận trước đã.

Nhâm Nhược Tích gật gật đầu, nhìn hắn quay trở về đội hình của Khánh Kỵ, rồi phân phó với Thái Thành:

- Sau khi đưa hết xe ngựa lên thuyền xong, ngươi ở chỗ này cấp tốc lập một đạo phòng tuyến thứ hai cho ta.

Bởi vì hai trăm sĩ tốt trước mặt ngăn cản tầm mắt, không thể nhìn rõ được động tĩnh của Triển Chích bên kia, Nhâm Nhược Tích dứt lời liền xoay người xuống ngựa, dẫn theo vài tên gia tướng đi lên đồi cao để nhìn.

Đường lên đồi cao là một sườn dốc, bên trên lại tương đối bằng phẳng, trên sườn dốc tràn đầy cỏ xanh, lại có một vài cây nhỏ, bám sâu vào đất, có thể bám vào đó để trèo lên. Nhâm Băng Nguyệt thấy tỷ tỷ trèo lên sườn núi, liền cũng xuống ngựa, trèo lên theo sau, từ trên cao ngóng về phía trước.

Ở sơn khẩu, mắt Khánh Kỵ nhìn thấy Triển Chích sắp dẫn người vọt tới, liền thong dong phân phó:

- Lương Hổ Tử dẫn nhân mã của mình tản ra bụi cỏ bên trái, lập một tiểu trận. Quân của Đông Cẩu là quân ở trung tâm của bản công tử, Anh Đào, quân người ngươi tản sang cánh phải, mượn sườn núi cao để chuẩn bị đánh lén. Bộ hạ của ngươi non nửa vẫn còn dùng giáo, sau trận đại chiến này có thể đổi sang dùng binh khí sắc bén hơn, ha ha...

Ba binh vệ mắt thấy chủ tướng tin tưởng mười phần, trong lòng tuy rằng bồn chồn, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vội y theo hắn mà sắp xếp lại đội hình, chia ra chiếm cứ các vị trí có lợi.

Một lát sau, nhân mã của Triển Chích đã đánh tới. Bọn đạo tặc này thân thể cường tráng, lướt đi như bay, cầm trường mâu đoản kiếm, dọc đường hò hét ầm ỹ. Chạy đường dài như vậy, bọn đạo tặc cũng đã đổ mồ hôi đầy đầu. Nhưng mà bọn hắn biết đối phương ít người, hơn nữa nơi này không phải trong thành, không lo lắng Khánh Kỵ sẽ có viện binh tương trợ, mắt thấy tiền tài nữ tử ở ngay bên bờ sông, dễ như trở bàn tay, một đám sĩ khí trào dâng, chiến ý đại tăng.

Ở giữa băng cướp có một con ngựa nhỏ đang lướt nhanh, ngồi trên ngựa chính là Triển Chích, tuy là ngựa nhỏ, nhưng tay áo phần phật, râu tóc tung bay, thoạt nhìn lại có vẻ mười phần uy vũ. Triển Chích ngay lập tức quát tháo liên mồm, không ngừng thúc giục bộ hạ đi tới, mắt thấy có thể quét sạch được mối nhục, Triển Chích nhịn không được cười một tiếng thật dài.

Tiếng vó ngựa tiếng hô hét khiến cho vô số chim chóc kinh sợ bay lượn một vòng cũng không dám hạ xuống, nhất thời tạo ra kỳ quan. Mây cao đồng rộng, cây cỏ rạp xuống như sóng, sơn khẩu ở trước mặt xuất hiện một mảnh rừng kim loại. Vô số đại kích trường mâu sắc bén gộp lại thành một vùng, um tùm nghênh đón băng cướp của Triển Chích. Ba đội hình này mặc dù không quá lớn, nhưng mà tác phong nghiêm chỉnh, sát khí trùng trùng, khiến cho kẻ thịnh nộ mà đến Triển Chích cũng không khỏi âm thầm tán thưởng: Khánh Kỵ kẻ này, quả là có tài cầm quân.

Ánh mắt hắn chợt lóe, liền chú ý tới sự tồn tại của Khánh Kỵ. Đứng độc lập ở trước rừng thương và mâu, có một vị tướng quân trẻ tuổi đang cầm mâu cưỡi ngựa. Hắn vững vàng ngồi trên lưng ngựa, trong tay cầm một cây trường mâu, mũi mâu hướng xuống dưới, ánh mặt trời chiếu lên lưỡi mâu làm phát ra tia sáng lạnh lẽo, như muốn đâm thủng hai mắt của người khác.

Khánh Kỵ, hắn nhất định là Khánh Kỵ!

Ánh mắt hai người cách nhau khoảng hơn mười trượng đột nhiên chạm nhau, hai mắt Triển Chích híp lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười gằn, hắn đá vào bụng ngựa, đột nhiên tăng tốc, rời khỏi trận, một mình phóng nhanh về phía trước nghênh đón. Khánh Kỵ cũng cười, nụ cười vừa lộ ra, hắn đột nhiên hét lớn một tiếng, ném mâu về hướng thị vệ A Cừu, nhảy một cái xuống ngựa, chạy nhanh về hướng Triển Chích.

Đông Cẩu ở trong trận của Khánh Kỵ thấy thế thì kinh hãi, muốn hạ lệnh cho toàn quân đánh lén cũng đã không còn kịp rồi, chỉ thấy Khánh Kỵ chạy nhanh về phía trước như điên, Triển Chích cũng thúc ngựa rất cấp bách, khoảng cách giữa hai bên trong khoảnh khắc ngắn lại, Khánh Kỵ bước dài về phía trước, đón đầu đánh lên con ngựa cao lớn.

Triển Chích cưỡi ngựa chỉ là thay cho đi bộ, dưới chân không có bàn đạp, không thể phát ra khí lực, cũng vô pháp sử dụng binh khí dài, cho nên hắn chỉ đeo một thanh đoản kiếm, vừa thấy Khánh Kỵ một mình vọt tới, Triển Chích ngay lập tức hét lớn một tiếng, vung kiếm đánh xuống. Đáng tiếc kiếm dài không quá hai xích, Khánh Kỵ ở dưới thân ngựa thân thủ linh hoạt, lắc hông tránh khỏi một kiếm này, lập tức hét lớn một tiếng, một thiết quyền nặng nề đánh vào tai của con ngựa.

Hắn biết thương thế của chính mình còn chưa khỏi hẳn, lúc này nhiều lắm cũng chỉ có thể sử ra bảy phần lực, cho nên mượn một chút khéo léo, sau khi đánh ra một quyền, dưới chân lại hung hăng đạp vào chân ngựa, con ngựa này cũng không phải là ngựa tốt, chịu một quyền một chân của hắn, rốt cuộc không đứng yên được, "Uỵch" một tiếng ngã ra mặt đất, khiến cho bụi đất bay lên mù mịt.

Triển Chích thân thủ linh hoạt, khi chiến mã khuynh đảo đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống, một kiếm đâm về Khánh Kỵ, Khánh Kỵ lắc mình rút kiếm, sắc bén đáp trả một kiếm, 'Keng' một tiếng song kiếm chạm nhau, đều tự âm thầm rùng mình: “Khí lực của hắn thật lớn”. Khánh Kỵ nhân cơ hội thối lui vài bước, cao giọng nói to:

- Dừng lại, nghe ta nói một lời!

Triển Chích giương kiếm ngang ngực, mắt liếc nhìn hắn, lạnh nhạt cười nói:

- Ngươi chính là Khánh Kỵ? Lúc này ở đây còn muốn nói cái gì, là muốn quỳ xuống trước Triển mỗ xin tha, hay là muốn giao phó lại một câu di ngôn?

Khánh Kỵ cười ha ha, cất cao giọng nói:

- Triển Chích, bản công tử đêm qua khao khát được đánh một trận với ngươi, không ngờ ngươi không đánh đã chạy, thiện hạ đệ nhất đạo tặc, có điều chỉ là hư danh, thực là nghe tên không bằng gặp mặt, khiến cho bản công tử thất vọng. Hôm nay ngươi dẫn nhiều người tới đây, là muốn dùng đa số thắng thiểu số sao? Hừ! Ở trong mắt bản công tử, ngươi cho dù có là đạo tặc hoành hành Tề Lỗ, cũng chỉ là một đám ô hợp, bản công tử có cái gì phải sợ?

Băng cướp của Triển Chích nghe thấy vậy thì xôn xao, nhưng Triển Chích lại không bị chọc giận, hắn vừa muốn chế giễu lại, thì Khánh Kỵ vẻ mặt ngạo nghễ lại nói:

- Khánh Kỵ hành sự từ trước tới nay luôn quang minh lỗi lạc, gặp các ngươi một đường chạy như điên tới, chạy tới mức thở không ra hơi, giống hệt như một đám chó nhà có tang. Bản công tử nếu tấn công lúc quân địch mệt mỏi, thì có thắng cũng chẳng có gì oai phong, truyền ra ngoài sẽ làm bẩn thanh danh của bản công tử. Các ngươi cứ tạm nghỉ ngơi ngay tại chỗ, chờ hết thở gấp rồi sẽ cùng đại chiến với quân ta, trận chiến hôm nay của bản công tử, muốn các ngươi phải chết tâm phục khẩu phục!

Lời Khánh Kỵ vừa nói ra, người ở trận doanh bên hắn nghe xong cũng 'Ồ' lên, Triển Chích đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười hô hố, hắn chỉ nghe danh Khánh Kỵ anh dũng lưu truyền khắp thiên hạ, chỉ có điều tuyệt đối không nghĩ tới Khánh Kỵ lúc này chỉ có hai trăm binh sĩ, ở vào cục diện bất lợi lấy ít địch nhiều mà còn muốn noi theo "Bất kích bán độ" (1) của Tống Tương công, trên đời lại có kẻ ngu dốt như thế, thật sự là khiến cho thiên hạ phải bái phục.

Triển Chích hữu dũng hữu mưu, không phải là một kẻ mãng phu chỉ biết dũng cảm gan dạ, nghe vậy thì cảm thấy mừng rỡ, lại còn sợ Khánh Kỵ thay đổi chủ ý, lập tức đáp:

- Tốt! Khánh Kỵ công tử đã sợ thắng mà không oai, Triển Chích ta đây liền thành toàn cho ngươi một phần nhân nghĩa, ha ha ha..., các huynh đệ, nghỉ ngơi đi cho ta, khôi phục khí lực, sẽ đánh một trận với Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ!

Khánh Kỵ nghe xong liền mỉm cười, bước quay lại trận của chính mình, hắn vừa mới quay lại, Đông Cẩu, Lương Hổ Tử, Anh Đào liền đồng loạt chạy vội tới, góp lời khuyên can hắn. Lương Hổ Tử mặt vô cùng lo lắng nói:

- Công tử, tuyệt đối không thể được, nhân số của chúng ta đã ít hơn Triển Chích, lại để cho bọn chúng khôi phục khí lực, khi đó lại đánh thì quân ta sẽ gặp bất lợi rất lớn.

- Đúng vậy đúng vậy, nhân mã Triển Chích hơn ta những năm lần, lúc này nghênh địch chính là lấy ít địch nhiều, ai dám nhạo báng công tử thắng mà không oai? Công tử, chúng ta không thể quản nhiều như vậy, nếu không người chịu thiệt sẽ là chính mình đó.

Khánh Kỵ nhẹ nhàng cười, nói:

- Đừng vội đừng vội, các ngươi là sợ ta bước vào vết xe đổ của Tống Tương công sao? Tống Tương công không biết tự lượng sức mình, chỉ biết nói suông nhân nghĩa, bản công tử như thế nào có thể noi theo cái đạo lý nhân nghĩa của hắn để mà làm trò cười cho thiên hạ? Sĩ tốt của Triển Chích tuy rằng mệt mỏi, nhưng sĩ khí vẫn cao như vậy, thể lực chưa tiêu hao, lại đông người hơn, chúng ta cho dù lấy khỏe ứng mệt, nhưng hảo hán khó địch bốn người, chắc gì đã có thể thắng được. Bọn họ hiện giờ dừng lại nghỉ ngơi, cơ hội thắng của chúng ta mới thật sự tới.

Ba binh vệ nghe vậy thì nhất tề ngẩn ra, chần chừ một lúc, Đông Cẩu kinh ngạc nói:

- Kế của công tử có phải là để yên ổn quân tâm? Hay là... hay là công tử đã thông tri tin tức cho Công Tôn Quyển Nhĩ đại phu, đợi lát nữa hắn sẽ dẫn binh tới cứu viện?

Khánh Kỵ bật cười nói:

- Ta cũng không phải là thần nhân, dẫn quân hộ tống chỉ là phòng ngừa vạn nhất, làm sao đoán trước được Triển Chích sẽ đuổi theo? Tới giờ khắc này làm thế nào mà thông tri cho Công Tôn đại phu được. Ha hả, kế này của ta, kỳ thật cũng không có gì kỳ diệu, hơn nữa chỉ có thể dùng một lần, lần sau dùng lại là sẽ mất linh, các ngươi đưa lỗ tai lại đây, bản công tử nói cho mà nghe.

Ba người tiến lại gần, Khánh Kỵ to nhỏ với ba người bọn họ một trận, ba người nghe xong đầu tiên là thần tình mê hoặc, nháy nháy mắt cẩn thận suy nghĩ một chút, rồi lại lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ. Nét vui mừng lộ rõ trên mặt Anh Đào:

- Chuyện tình tầm thường như vậy, lại có thể dùng để khắc chế thắng địch, nếu không phải công tử nói rõ, có đánh vỡ đầu ta, kẻ hèn này cũng không thể nghĩ được, ha ha, rất thú vị, rất thú vị.

Lương Hổ Tử cùng Đông Cẩu hào hứng tràn trề cũng muốn nói ra, Khánh Kỵ nháy mắt, quát khẽ:

- Chớ có lên tiếng, lại khiến cho Triển Chích nổi lên lòng nghi ngờ, nhanh chóng quay về trận chờ mệnh.

- Rõ!

Ba binh vệ chắp tay lui ra, đều tự chạy về trận mình, xoa tay nhìn nhân mã Triển Chích, cả một đám cứ nhe răng ra cười, giống như bọn kia là một đàn sơn dương đang chờ được làm thịt vậy.

Con ngựa của Triển Chích bị gãy một chân, ngã xuống mặt đất không đứng dậy được, Triển Chích liền một kiếm cắt đứt yết hầu của nó, khoanh chân ngồi trước trận, đặt ngang kiếm trên đầu gối, cười lạnh nhìn về phía quân Khánh Kỵ, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ, sợ Khánh Kỵ lại lặng lẽ dùng cái quỷ kế gì đó, mắt thấy Khánh Kỵ vẫn không chia người ra, cũng không có một người trốn thoát, bộ hạ ở trên cao cũng không có ai lặng lẽ trốn vào trong bụi cỏ, Triển Chích dần dần an tâm, hắn lại không hề biết rằng, lúc này hắn đã trúng kế của Khánh Kỵ.

--------------------------------3612

(1) Bất kích bán độ:

Tương công là quốc quân nước Tống từ năm 650 TCN tới năm 637 TCN.

Năm 638 TCN Tống Tương công cầm quân nước Tống đối đầu với quân nước Sở tại trận Hoằng Thủy (nay nằm ở phía Tây Bắc Chá Thành, Hà Nam). Lúc đó khi chứng kiến binh lực mạnh mẽ của quân Sở, đại tư mã nước Tống là Tử Ngư khuyên Tương công chờ quân Sở đi tới giữa sông thì tung quân tấn công, Tương công từ chối vì cho rằng quân Tống là quân nhân nghĩa nên không thể làm như vậy. Tới khi quân Sở đã sang sông và đang bày thế trận, Tử Ngư lại khuyên Tương công tấn công vì cho rằng quân Sở chưa kịp ổn định đội ngũ, tấn công ngay thì may ra mới có cơ hội thắng lợi, Tống Tương công lại đem bài nhân nghĩa ra để cự tuyệt, rốt cục quân Sở đánh cho quân Tống đại bại, bản thân Tương công cũng bị trúng tên trọng thương, không lâu thì mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện