Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 90-2: Kết thúc vụ án kinh phật (2)



Lý Trân bước nhanh hướng cửa chính lầu các đi đến, vừa đi đến cửa hắn bỗng dưng nhớ tới một việc quan trọng, dừng bước hỏi:
- Lá thư kia đâu? Địch tướng quốc có lấy được không?

Tửu Chí lắc đầu, thở dài nói:
- Ông ấy đã đốt rụi nó.

Lý Trân và Địch Yến đều ngây ngẩn cả người:
- Vì sao?

- Các ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây, ta còn ngạc nhiên hơn cả các ngươi, sắc mặt của ông ấy khi đốt thư rất nghiêm túc nha! Ta đoán không chừng rốt cục Lam Chấn Ngọc là bị ông ấy hù chết đấy.

Lý Trân và Địch Yến ngơ ngác nhìn nhau, hai người đều không nghĩ ra, lá thư này là chứng cứ quan trọng rửa sạch oan ức của ông cụ, không ngờ ông ấy lại đem thư đốt rụi.

Nhưng thư đã đốt rồi, bọn họ cũng không thể tránh được, Lý Trân đành phải đi vào các, các gian phòng lên lầu đều khóa, chỉ có thể dựa vào thang gác cạnh cửa để đi lên.

Thang gác rất cũ kĩ, phủ đầy tro bụi, đi một bước liền phát ra thanh âm cót két chói tai, giống như ngay lập tức sẽ sụp xuống.

Lý Trân đi đến lầu ba, cửa nhỏ khép hờ một nửa, đẩy cửa ra, trong gian phòng trống trãi có một người đang nằm, đó là Lam Chấn Ngọc đã chết.

Thân thể của gã co quắp lại, vẻ mặt tối đen, ánh mắt đã nhắm lại, dường như bị chết rất nhẹ nhàng, trong ngực ôm trường kiếm của gã, ở bên cạnh gã có một cái bếp lò nhỏ, có một bức thư bị đốt cháy, mặc dù đã thành than đen nhưng vẫn còn giữ được hình dạng lá thư như cũ.

Lý Trân thở dài, ở Đôn Hoàng, ở Cao Xương, ở Hà Tây Đạo, ở Trường An, hắn và Lam Chấn Ngọc đấu suốt một đường. Một người kiếm pháp cao cường, võ nghệ xuất chúng như vậy, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất rồi.

Người am hiểu nhất độc dược lại chết vì độc làm cho người ta không thể không cảm giác được sự châm chọc của vận mạng.

- Lý đại ca, đại ca định đem hắn chôn cất sao?
Địch Yến ở một bên hơi có chút thương cảm hỏi han.

Lý Trân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta còn cần hắn thay ta chấm dứt một tai hoạ ngầm.

... .

Trời vẫn còn chưa hoàn toàn tối đen, trong màn đêm vẫn còn có một tia sáng yếu ớt, Lý Trân mang theo một cái rương gỗ xuất hiện trước cửa lớn chùa Lân Chỉ gần Hoàng thành.

Chùa Lân Chỉ đã bị lão ni Hà Nội cùng các nữ đệ tử của bà ta chiếm cứ, không có được sự bố trí của triều đình, hơn vạn tín đồ của hắn đành phải tạm thời rời khỏi Lạc Dương.

Mảnh đất trống trước cửa chùa chất đầy các loại vật lẫn lộn, các nàng mang đến rất nhiều vật phẩm đến bây giờ vẫn chưa thu xếp xong, vài nữ ni đang chơi đùa vui vẻ, bỗng nhiên thấy Lý Trân đến gần, các nàng lập tức cảnh giác.

- Nơi này đã là am ni cô, nam tử không nên đi vào!
Vài ni cô trẻ tuổi thái độ thô bạo hung ác ngăn cản đường đi của hắn.

- Trong chùa có một người trong cung đang chờ ta!
Lý Trân giọng điệu bình thản nói.

Vài ni cô nhìn nhau, một người trong đó hỏi:
- Ngươi là Lý công tử?

Lý Trân gật đầu:
- Đúng vậy!

- Ngươi đi theo ta!

Một ni cô dẫn hắn đi theo vào cửa bên của chùa, đi vào trong một gian tiểu viện, trong viện có hai gã thị vệ cung đình đang đứng gác, rút kiếm ngăn lại hắn, cảnh giác nhìn hắn.

Vừa lúc này, một gã thiếu niên tuấn mỹ từ trong phòng đi ra, liếc mắt một cái nhìn thấy Lý Trân, vội vàng quay đầu lại hô:
- A cô, hắn đến rồi!

- Để hắn vào đi!
Trong phòng truyền tới một âm thanh của nữ nhân trẻ tuổi.

- Công tử mời vào trong!
Thiếu niên dẫn Lý Trân đi vào phòng, nơi này hóa ra là tăng phòng, tăng nhân đều dọn đi rồi, phòng trống rỗng, không có bất kỳ vật phẩm, được quét tước vô cùng sạch sẽ.

Ở phía trước cửa sổ có một cô gái trẻ tuổi che mặt, mặc váy màu trắng trong cung đang đứng, khi Lý Trân đi vào bên trong phòng, cô gái trẻ lập tức xoay người, vén tấm lụa mỏng trên mặt, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cô gái trẻ này chính là Vi Đoàn Nhi.

Tuy rằng hôm nay Vi Đoàn Nhi không có hoá trang, cũng không có mang trang sức nào, thoạt nhìn dường như xinh đẹp trời sinh, nhưng lần trước ả để lại ấn tượng ác tục với Lý Trân, khiến cho Lý Trân không có bất kỳ thiện cảm đối với ả.

Vi Đoàn Nhi đánh giá Lý Trân một chút, thản nhiên hỏi:
- Vật nọ đã mang tới chưa?

Lý Trân đem rương gỗ đặt trên mặt đất, đem kiếm của Lam Chấn Ngọc cũng đặt ở bên cạnh:
- Trong rương là thủ cấp của hắn, lá thư này đã bị hắn đốt rụi, bụi thư đã ở trong rương, còn có kiếm của hắn.

Vi Đoàn Nhi khẽ vỗ tay, một gã thị vệ bước nhanh đến, hướng Vi Đoàn Nhi thi lễ, Vi Đoàn Nhi chỉ vào rương nói:
- Ngươi giám định một chút đi!

Thị vệ ngồi xổm xuống trước thùng, từ từ mở rương gỗ ra. Gã nhướn mày, cẩn thận xem xét một lát, gật đầu nói với Vi Đoàn Nhi:
- Khởi bẩm a cô, đúng là người này!

- Các ngươi đều đi xuống đi!

Thiếu niên tuấn mỹ và thị vệ đều khom người lui xuống, trong phòng chỉ còn lại có hai người Vi Đoàn Nhi và Lý Trân. Vi Đoàn Nhi chậm rãi đi quanh Lý Trân một vòng, nhìn hắn từ trên xuống dưới, trên mặt cười đến như hoa đào rạng rỡ.

- Ngươi quả thật rất có năng lực, so với Ngư Phẩm Long thối tha kia làm được nhiều hơn, ta rất thích, ta cũng nên thực hiện lời hứa của mình rồi, Lý công tử, ngươi nói đi! Nghĩ muốn cái gì?

Lý Trân chỉ cái rương:
- Ta chỉ muốn cái rương này, phía Lai Tuấn Thần chỉ sợ còn phải có một công đạo.

- Lai Tuấn Thần chỉ là một con chó, để ý đến hắn làm cái gì!

Vi Đoàn Nhi khinh thường nhếch miệng, mày liễu khẽ cong, thấp giọng cười nói với Lý Trân:
- Nếu ngươi nguyện ý trung thành với ta, ta nghĩ, nói không chừng ngươi còn có thể thay thế được Ngư Phẩm Long, ngươi cảm thấy sao?

Lý Trân cười lắc đầu:
- Vi cô nương, chuyện này cô nương phải đi thương lượng với Cao Phủ Quân, ta để cho Cao Lực Sĩ truyền tin cho ngươi, ta nghĩ cô nương sẽ hiểu được.

Vi Đoàn Nhi đầu tiên là ngẩn ra, sắc mặt từ từ trở nên âm trầm, ả lạnh lùng nhìn chăm chú Lý Trân sau một lúc lâu, mới phất phất tay nói:
- Ngươi đi đi!

Lý Trân ôm quyền thi lễ, cầm rương và trường kiếm lên:
- Tại hạ cáo từ!

Hắn chậm rãi thối lui ra khỏi phòng, Vi Đoàn Nhi mắt lạnh nhìn hắn rời đi, từ đầu đến cuối không nói câu nào nữa.

... .

Trong bóng đêm, Lý Trân và Địch Yến ở An Nghiệp dắt ngựa từ tốn mà đi. Địch Yến thở dài nói:
- Hôm nay ta hỏi phụ thân, tại sao phải thiêu hủy lá thư kia, phụ thân chỉ cười không đáp, ông ấy nói huynh hiểu, huynh hiểu phải không?

Đôi mắt đẹp của Địch Yến nhìn chăm chú vào Lý Trân. Dưới ánh trăng, con ngươi của nàng vô cùng sáng ngời, lóe ra một loại ánh sáng như bảo thạch.

Lý Trân cười cười:
- Nếu phụ thân muội nói ta hiểu, ta đây thiết tưởng ông ấy là vì mặt mũi của nữ hoàng đế, hoặc là nói cái đó và triều đình có liên quan đến tranh đấu quyền lực gì đó.

Địch Yến khẽ hừ một tiếng:
- Cha ta vẫn cứ khoan dung độ lượng, bảo toàn mặt mũi thiên tử, ta chỉ sợ thiên tử không nhận tình, cuối cùng sẽ không bỏ qua cho ông ấy.

Lý Trân cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi chân, trầm ngâm thật lâu sau nói:
- A Yến, kỳ thật ta cảm thấy nữ hoàng đế đã hiểu chân tướng, nếu không bà ta sẽ không hạ lệnh tạm dừng điều tra Ngự Sử Đài, càng sẽ không bỏ việc giam lỏng phụ thân muội.

- Mong là như vậy! Nhưng cha ta nói, chỉ sợ ông ấy phải về nhà làm ruộng rồi.

- Về nhà làm ruộng không tốt sao?

Địch Yến lắc đầu cười khổ nói:
- Ta không biết!

Lúc này, tiếng trống đóng cửa phường gõ ầm ầm, Lý Trân cười nói:
- Ta phải trở về, bằng không sẽ không cản được người đóng cửa.

Địch Yến không kiên nhẫn phất tay:
- Đi thôi! Đi thôi! Người như huynh ai mà thèm giữ lại.

Lý Trân trở mình lên ngựa, cười nhìn thoáng qua Địch Yến, giục ngựa chạy gấp mà đi. Địch Yến nhìn bóng dáng hắn đi xa, cười mắng một tiếng nói:
- Tiểu tử thối!

Nàng duỗi mạnh lưng một cái, xoay người, vui vẻ chạy hướng về nhà.

...

Ba ngày sau, Võ Tắc Thiên hạ thánh chỉ, lấy lý do không thể xử trí chính vụ, miễn chức tướng quốc của Địch Nhân Kiệt, cách chức làm Huyện Úy Bành Trạch.

Lại qua hai ngày, Võ Tắc Thiên lại truyền ý chỉ, Ngụy vương Võ Thừa Tự dâng xá lợi giả, khi quân phạm thượng, tội không thể tha, thu lại Vương tước, miễn đi hết thảy chức quan, đem nhốt tại phường Ưng Khuyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện