Đặc Công Hoàng Phi

Chương 27: Vu oan hãm hại (1)



Nàng có kiêu ngạo của nàng.

Nàng sẽ không làm một con bồ câu được che chở dưới đôi cánh hùng ưng, nàng có năng lực tự mình bay cao trên bầu trời.

Nàng sẽ không trở thành trói buộc của người khác, liên lụy người khác, cũng mất luôn chính bản thân mình.

Nhìn xuyên qua đôi mắt Lạc Vũ, Vân Thí Thiên rõ ràng nhìn thấy hàm nghĩa sâu trong đáy mắt nàng, nàng có tự tôn, có kiêu ngạo cùng tự tin của chính nàng.

Khi tức giận chậm rãi tiêu tan, Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ.

Một lát sau mới chậm rãi gật đầu, trong mắt hắn cư nhiên chợt lóe mà qua mỉm cười: “Tốt lắm, bây giờ đây ngươi mới xứng là người đứng bên cạnh ta.”

Nói xong, Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, thanh âm rất lãnh đạm: “Bất quá, cho dù ngươi ở tại một nước nhỏ như Phi Vũ quốc qua cả đời, cũng không thể đạt tới trình độ có thể sóng vai đi cùng ta.”

Lạc Vũ không nói gì, bản tính của tên Vân Thí Thiên này dường như lúc nào cũng có thể kiêu ngạo được thì phải.

Đồng thời nàng cũng có chút uấn nộ, những lời hắn vừa nói cũng chưa chắc nha.

Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Lạc Vũ, Vân Thí Thiên thu lại hai tay trong ống tay áo, nói: “Ba tháng, ta cho ngươi thời hạn ba tháng, giải quyết tất cả những chuyện ngươi muốn làm, ba tháng sau ta sẽ phái người tới đón ngươi.”

“Ngươi...” Lạc Vũ cau mày.

“Đừng để ta đợi.” Vân Thí Thiên không cho Lạc Vũ nói hết lời, chậm rãi cắt ngang lời nàng.

Không mạnh mẽ, không cuồng ngạo, mà là một loại bình thản trực tiếp.

Giống như đang nói với người yêu sắp xa nhà, dặn dò nàng nhanh một chút trở về, đừng cho hắn đợi lâu vậy.

Tâm tình muốn nổi giận của Lạc Vũ chậm rãi bị kềm nén lại, nàng nhìn Vân Thí Thiên, chân mày khẽ nhúc nhích một lúc lâu cũng không biết nói gì cho phải.

Thật lâu sau, Lạc Vũ thở dài một tiếng.

Thôi kệ đi, trước hết cứ như vậy, chờ ba tháng nữa rồi tính.

Nói không chừng, đến lúc đó Vân Thí Thiên đã quên mất nàng rồi cũng nên, hoặc là nàng đã rời khỏi chỗ này rồi.

Bĩu môi một chút, Lạc Vũ nhìn Vân Thí Thiên liếc mắt một cái, gật đầu.

Vân Thí Thiên thấy vậy, ánh mắt liền nhuyễn xuống, sau khi nhìn thoáng qua Lạc Vũ, đột nhiên tháo ra chiếc nhẫn hắn đang đeo trên tay.

Đầu ngón tay nắm chặt, trong nháy mắt một cỗ ánh sáng màu tím nồng đậm ngưng tụ lại trên chiếc nhẫn.

“Chủ nhân, người không thể vận công...” Yến Phi Yến Trần nhíu mày nói.

Vân Thí Thiên không để ý tới hai thuộc hạ, tay hắn nắm lấy tay Lạc Vũ, cũng mặc kệ Lạc Vũ phản kháng, rất bá đạo đem nhẫn đeo vào ngón tay nàng.

Ngón tay hắn sờ lên chiếc nhẫn, chiếc nhẫn màu đen có hình dạng một đóa hoa sen không biết làm từ chất gì, đã thít chặt vào ngón tay Lạc Vũ.

Lạc Vũ rút tay lại, nhưng nàng phát hiện nàng làm thế nào cũng không thể cởi bỏ chiếc nhẫn khỏi tay nànng.

“Chiếc nhẫn này có chứa lực lượng của ta, có thể giữ lại một mạng của ngươi khi ngươi gặp nguy hiểm.”

Vân Thí Thiên cũng rút tay về, nhìn Lạc Vũ, nhíu mày nói: “Quá yếu, khụ khụ...”

“Chủ nhân...” Yến Trần, Yến Phi đầy mặt lo lắng.

“Khụ khụ...” Vân Thí Thiên dùng tay áo che miệng, xoay người đưa lưng về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhìn ánh sáng màu tím đã tản đi hết trên ngón tay, chỉ còn lại chiếc nhẫn màu đen nhìn như bình thường.

Vân Thí Thiên đã ngưng tụ đấu khí của hắn vào chiếc nhẫn này, hắn muốn dùng lực lượng của hắn bảo vệ nàng bình an sao?

Lạc Vũ nhẹ nhàng cắn răng, hành động bá đạo như vậy của người này, thật đáng chết là làm người ta không thể nổi giận với hắn, ngược lại...

Ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên đang mãnh liệt ho khan, Yến Phi đứng bên cạnh cau mày hung hăng quét mắt liếc nàng một cái, trong mắt hắn toàn là trách cứ.

Vân Thí Thiên không thể ra tay, vết thương cũ của hắn quá nặng, mỗi lần di chuyển đấu khí sẽ tổn thương đến gân mạch, như vậy hậu quả sẽ càng ngày càng nghiêm trọng thêm.

Lạc Vũ rất hiểu thương thế của Vân Thí Thiên, lúc này ngón tay nàng chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn không thể nào cởi ra.

Mặc kệ có phải Vân Thí Thiên hiểu lầm ý nàng hay không, nhưng người này đối với nàng không có ác ý, ngược lại hắn muốn che chở nàng, loại che chở bảo vệ này cơ hồ đã xuất hiện ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên, tâm tình ba động, có lẽ Vân Thí Thiên... cũng không có hiểu sai ý.

Tay nàng móc ra một bình nhỏ từ trong lòng, Lạc Vũ trút ra một đan dược màu trắng từ trong bình, đưa tới trước mặt Vân Thí Thiên đang cố gắng áp chế cơn ho, nói: “Ăn.”

“Vật gì vậy?” Yến Trần, người phụ trách chế dược cho Vân Thí Thiên, theo tiềm thức đưa tay ra nhận lấy viên thuốc.

“Hoàng kim quả, ngũ sắc thảo, huyền can quả... Thuốc này ngươi lấy từ đâu vậy?”

“Chủ nhân, đây là thứ tốt, làm cho nội thương của chủ nhân không nặng thêm trong vòng ba tháng.”

Sau khi phân biệt ra dược liệu viên thuốc, Yến Trần kinh hỉ, vội vàng nói với Vân Thí Thiên.

Đám người Yến Phi chung quanh nghe vậy, cũng cảm thấy cao hứng.

Mà Vân Thí Thiên nghe vậy thì nhướng mày, lạnh lùng nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.

Trong ánh mắt hắn như đang nói: Ngươi có thứ này, tại sao không lấy ra sớm?

Lạc Vũ rõ ràng biết Vân Thí Thiên bất mãn, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không giải thích tại sao trước kia không cho mà bây giờ mới cho.

Nàng mỉm cười nói: “Một viên thuốc này của ta có thể giúp vết thương cũ của ngươi không phát tác trong vòng ba tháng, sau khi ta trở về sẽ tìm cách nghiên cứu chế dược, giúp ngươi chữa khỏi vết thương này.”

Thanh âm ôn hòa, không phải một lời thề long trời lở đất, nhưng là một loại hứa hẹn không nóng không lạnh.

Nàng sẽ trị tốt vết thương của hắn, nàng sẽ để ý tận tâm tìm cách chữa thương cho hắn.

Không phải nói qua loa cho có lệ, không phải chỉ giúp hắn không lo một năm, mà là chính thức đặt chuyện này ở trong lòng, hoàn toàn chữa khỏi nội thương của hắn.

Yến Trần kinh ngạc, quay đầu thật sâu nhìn Lạc Vũ.

Mà Vân Thí Thiên vẫn lạnh lùng nghiêm mặt như trước, bất quá ánh mắt hắn lại mềm mại nhìn xuống, tay hắn thoát y bào trên người, cởi ra cái áo bên trong ném cho Lạc Vũ: “Mặc vào, ăn mặc như vậy còn ra gì nữa.” (*Vũ tỷ bị tách áo trước ngực nhá, chỉ che lại sơ xài thui)

Dứt lời, mặc vào y bào, trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, ba tháng.”

Lạc Vũ thấy vậy cười khổ một chút, ba tháng, tên Vân Thí Thiên này, ayyy.

Kế đó cũng không quấn quýt triền miên chần chờ, xoay người ngay lập tức rời đi.

Đi xuyên qua cánh rừng, đang đi, đột nhiên một đạo thân ảnh chợt lóe ngăn cản trước mặt Lạc Vũ, Lạc Vũ tập trung nhìn, vốn là tóc hồng Yến Trần.

“Nội đan Bá Vương Long là đang trên người ngươi đi.”

Đứng trước mặt Lạc Vũ, Yến Trần mỉm cười móc ra một cái hộp nhỏ bằng hắc thủy tinh, đưa cho Lạc Vũ: “Chủ nhân đưa cho ngươi.”

Lạc Vũ thấy vậy cũng không khách khí, nhận lấy cái hộp hắc thủy tinh, bỏ ma đan vào trong hộp, khí tức 11 cấp ma đan sẽ lộ ra ngoài, chắc chắn sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho nàng. (*còn nhớ cái hộp này không? Nó dùng để che dấu khí tức ma đan cao cấp)

“Lúc chủ nhân 15 tuổi, đang luyện công đến giai đoạn quan trọng, bị người đánh lén, làm tổn hại đến gân mạch.

Mấy năm nay chúng ta xông pha nam bắc tìm dược, nhưng lại chỉ có thể làm cho thương thế của chủ nhân không tệ hơn, nếu ngươi có năng lực điều trị cho chủ nhân, Lạc Vũ, ngươi sẽ không biết có bao nhiêu người cảm tạ ngươi.”

Yến Trần tao nhã nghiêm nét mặt, vừa nói xong, khom người thật sâu thi lễ với Lạc Vũ.

“Ta sẽ làm hết sức mình.” Lạc Vũ đáp lễ nói.

Yến Trần ngẩng đầu nhìn Lạc Vũ, lần này lại cười nhẹ, thấp giọng nói: “Chủ nhân nhà ta, đáng giá cho ngươi thích.”

Dứt lời, cũng không đợi Lạc Vũ đáp lời, một mình phi thân trở về với nhóm.

Gió rừng thổi xào xạc, chỉ nghe tiếng ngọn cây nhẹ vang lên, đã không thấy bóng người.

Lạc Vũ quay đầu nhìn con đường phía trước, đã sớm không thấy bóng dáng Vân Thí Thiên, nhíu mày đứng một lát, kiên quyết quay đầu lại, thân ảnh chợt lóe, cũng biến mất trong rừng rậm.

Xa xa, Yến Phi nhìn Yến Trần trở về, hướng Vân Thí Thiên hỏi: “Chủ nhân, chúng ta trở về phải không?”

“Trở về cái gì hả, đường xá về nhà cũng mất ba tháng rồi, còn nói đón người nào cùng đi hả.” Yến Trần cười cười trả lời Yến Phi, lại nhìn Vân Thí Thiên.

Mặt Vân Thí Thiên không chút thay đổi gật đầu, hắn cho nàng ba tháng tự do, nhưng cũng chưa nói hắn nhất định sẽ đi: “Người nọ đang tại Lợi Đồng?”

“Vâng, vừa nhận được tin tức tuyệt mật, một nhà của người nọ cũng đang tại Lợi Đồng thành trấn.” Yến Phi đáp lời.

Vân Thí Thiên nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia lãnh khốc: “Đi, ta đi gặp hắn.”

“Vâng.”

Thanh âm bá đạo tung bay trong gió, vang vọng trong rừng, đoàn người Vân Thí Thiên hướng quê nhà Lạc Vũ mà đi.

Ánh mặt trời lóe ra, nhè nhẹ quất hồng bay lên, mặc dù là hoàng hôn, nhưng lại không hề cảm thấy thê lương, ngược lại càng thêm xinh đẹp cùng tâm tình tốt đẹp. (*màu vàng lúc hoàng hôn)

Bóng đêm mê say, đế đô Phi Vũ quốc.

Lạc Vũ vừa đi vào đế đô, liền nhìn thấy ám hiệu quen thuộc trên cửa thành, cũng không vội quay về học viện, quay đầu đi vào một cái sân độc lập trong một tiểu viện.

Nàng lặng yên không một tiếng động nhảy vào trong trạch viện, vừa vặn đụng ngay Quân Phi đang táo bạo bất an, dọa đến hắn giật cả mình.

Lạc Vũ thấy vậy cười nói: “Sao ngươi lại tới đây?”

Quân Phi không phải đang ở Lợi Đồng thành trấn sao.

Quân Phi phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy người đứng trước mặt là Lạc Vũ, hắn nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một chút là thật hay giả, có hay không hoàn hảo không tổn hao gì, sau đó mới trầm mặc xuống, đánh một quyền tới Lạc Vũ.

“Ngươi, cái tên không muốn sống này, ngươi có biết hay không chúng ta lo lắng biết bao nhiêu, ngươi con mẹ nó hết chỗ đùa giỡn rồi sao, 11 cấp ma đan cũng có thể ăn sao. Ngươi không biết thứ đó là không thể ăn sao?

Ngươi có biết hay không chúng ta lo lắng đến nhường nào? Ngươi có biết hay không chúng ta nhanh bị bức sắp điên rồi? Ngươi... Tại sao không né?”

Quân Phi nói ra suy nghĩ của hắn, lại không ngờ Lạc Vũ không né tránh nhận lấy một quyền của hắn, nàng bị đau đến nhíu mày lui lại mấy bước, sắc mặt hắn đen trầm, ngừng tay lại.

Lạc Vũ đau đến cắn răng, nhưng nàng lại cười, nhìn Quân Phi, nói: “Làm cho các ngươi lo lắng rồi, đây là ta đáng phải nhận.”

Từ Lợi Đồng thành trấn ngàn dặm xa xôi, Quân Phi cấp tốc đến đây chỉ trong 2 ngày, nhìn bộ dáng của hắn đã biết hắn uể oải và sốt ruột đến nhường nào, nhất định là thu được tin tức biết nàng gặp nguy hiểm rồi.

Nàng đã để bọn họ phải lo lắng rồi.

Quân Phi nghe vậy, đầu ngập lửa giận không biết phát tác chỗ nào, không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Vũ: “Cũng còn biết chúng ta lo lắng đa.”

Rất kinh tủng rồi, mặc dù đế quốc kiềm chế không cho tin tức phát tán, chỉ truyền ra bên ngoài là đã lâu không tu sửa Phi Ngư thính nên bị mấy tên tiểu tặc đến đoạt đồ làm sập rồi.

Nhưng là, hắn chính là người mua bán tin tức, biết nhất thanh nhị sở. (*rõ ràng)

Lam tôn cao thủ cùng tím tôn vương giả đồng thời xuất hiện, phá hủy Phi Ngư thính, không chừa lại một người của tổ chức đấu giá Hoa Vũ.

Cùng với tiếng vang ầm ầm trong đêm, hơn nửa đỉnh núi trong rừng rậm cách đây trăm dặm đã trực tiếp bị phá hủy, nước sông nghịch lưu, tình trạng này chỉ có thể là do tím tôn vương giả đấu với nhau tạo thành.

Tím tôn vương giả có năng lực hoàn toàn siêu việt hơn bọn họ lại xuất hiện, thế nhưng Lạc Vũ lại bị kẹp trong đó mất tích rồi.

Điều này sao có thể không làm cho hắn lo lắng, như thế nào có thể làm cho hắn không vội, hắn đều nhanh bị bức đến điên rồi.

Lạc Vũ xoa bả vai cười nói: “Mạng ta lớn mà, cha nương của ta chắc là không biết hả?” (*ta không thích dịch là “cha mẹ” đâu nhá)

“Không biết.” Quân Phi trợn mắt, hắn nào dám cho Quân Vân biết chuyện này.

“Vậy là tốt rồi, Quân Phi, không cần lo lắng, ta không sao.”

Lạc Vũ gật đầu, sau đó vẫy tay với Quân Phi nói: “Ta có chuyện này muốn hỏi ngươi. Vào trong rồi nói.”

Dứt lời, đi vào phòng cùng Quân Phi, Lạc Vũ cũng không hề giấu diếm, nói ra tình huống nàng trải qua 2 ngày nay, kể ra trọng tâm với hắn.

“Vân Thí Thiên? Đế Phạm Thiên?” Quân Phi cau mày nói: “Chưa từng nghe qua.”

“Ta biết ngươi có thể cũng không biết 2 người này, bất quá ám lâu là làm cái gì?” Lạc Vũ cầm lên hoa quả đặt trong phòng, vừa gặm vừa chỉ điểm Quân Phi. (*gợi ý)

Quân Phi nghe vậy, trừng mắt nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái, hắn còn cần nàng đến chỉ điểm.

Ám lâu là tổ chức mua bán tin tức, hắn không biết, nhưng trong thiên hạ chắc chắn có người biết.

“Đem hết toàn lực điều tra.” Nàng muốn biết tất cả về Vân Thí Thiên.

Quân Phi không trả lời, chỉ gật đầu.

“Không rời đây sao?” Lạc Vũ thay đổi đề tài.

“Đúng vậy, ta chuẩn bị đưa thế lực ám lâu phát triền đến đế đô, dù sao nơi này là mấu chốt.” Quân Phi ừ một tiếng.

Lạc Vũ nghe vậy gật đầu, từ trong lòng móc ra cái hộp hắc thủy tinh, ném cho Quân Phi: “Cho ngươi.”

Quân Phi nhận lấy, vừa nhìn vật trong hộp, sắc mặt liền thay đổi: “Cho ta?”

“Ngươi biết nó vô dụng với ta mà.” Lạc Vũ nở nụ cười: “Ám lâu muốn phát triển, con đường này rất gian nan, nếu ngươi không mạnh, ngươi rất khó đạt được.”

Nàng giữ 11 cấp ma đan, cũng chỉ có thể đổi ra tiền vàng dùng mà thôi, mà Quân Phi giữ, sẽ có công dụng càng nhiều.

Quân Phi nhìn thoáng qua Lạc Vũ, thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, cũng không khách khí với nàng, trực tiếp nhận lấy.

“Ta nói cho ngươi biết, Lạc Lê bọn họ...”

“Vù.”

Quân Phi vừa mới mở miệng, đột nhiên một đạo ngân quang xẹt qua như bay trong bóng đêm, sau đó ngân quang xẹt tới trong lòng Lạc Vũ, tốc độ như lưu tinh truy nguyệt.

“Vật gì vậy?” Quân Phi kinh hãi.

“Vật nhỏ, có nhớ tới ta hay không?” Trái với nỗi kinh sợ cực kỳ của Quân Phi, Lạc Vũ lại cười tươi nhìn xuống, ôm Tiểu Ngân vừa mới nhào tới trong lòng nàng, vuốt ve nó.

Ngân quang vừa mới xẹt qua không phải Tiểu Ngân thì còn là gì nữa cơ chứ.

Chỉ thấy móng vuốt Tiểu Ngân cầm lấy quần áo Lạc Vũ.

Cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, hai má phùng lên, con ngươi trong đôi mắt đen nhánh đã trở nên hồng hồng, nước mắt viền quanh mi, nhưng chết sống không cho nó rơi xuống, cái mũi nhỏ co rụt lại không ngừng hít hít, cứ như vậy nhìn Lạc Vũ.

Dùng ánh mắt không tiếng động trách cứ Lạc Vũ: Tại sao lại biến mất? Ngươi không cần Tiểu Ngân rồi sao?

Lạc Vũ thấy vậy, đau lòng vội vàng ôm Tiểu Ngân hôn một cái, rất nhanh nói: “Muốn Tiểu Ngân, như thế nào lại không cần Tiểu Ngân đâu. Là ta không tốt, rời đi hai ngày, sau này không rời xa Tiểu Ngân nữa, đi nơi nào cũng mang theo ngươi, có được hay không? Không khóc, không khóc, ác >_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện