Cuộc Sống Nhàn Rỗi Của Dược Y

Chương 11



Đến tối, ba người ở lại nhà mới, Hùng chưởng quỹ biết bọn họ đến nhà mới ở, tặng bọn họ không ít đồ ăn, ba người ăn tối qua loa, dọn dẹp xong xuôi rồi đi nghỉ ngơi, dù sao, không phải chuyện gì cũng làm xong hết trong vòng một ngày, bọn họ còn rất nhiều thời gian

Ngủ trên giường gỗ thơm mát, khoé miệng Tịch Tình Nhi hơi có ý cười, có nhà rồi! Nhưng buổi đã có thói quen ôm Tiểu Ngọc ngủ, linh thức của Tịch Tình Nhi đi vào không gian.

“Tỷ tỷ.” Tiểu Ngọc nhào vào lòng Tịch Tình Nhi.

“Thế nào, không phải tỷ đến rồi sao?” Biết suy nghĩ trong lòng Tiểu Ngọc, nàng mới có thể tới nhanh như vậy, tận sâu đáy lòng, nàng cũng rất sợ tịch mịch

Tiểu Ngọc cọ cọ Tịch Tình Nhi, “Nhớ tỷ tỷ.”

Tịch Tình Nhi cười, “Thực ngoan, ngủ đi, ngày mai tỷ tỷ còn phải làm việc, chờ sắp xếp hết chuyện trong nhà, tỷ sẽ dành nhiều thời gian bồi tiểu Ngọc có được không.”

“Hảo.”

Ngày hôm sau, Thì Văn Chi đến trấn trên nhờ Hùng chưởng quỹ tìm vài người đến phụ sắp xếp đồ, một hoàng tử và một công chúa, ai mà dám sai sử, bọn họ cũng sẽ không làm, mà hắn là một thị vệ, đâu biết làm mấy việc này, chi bằng bỏ tiền ra thuê người về làm giúp.

Nhìn căn phòng rực rỡ lên, trong lòng Tịch Tình Nhi vui sướng, giống như nơi này thật là nhà của mình

Nghỉ ngơi hai ngày, Chung Ly Dạ bắt đầu lo lắng nên làm gì, kế hoạch bái sư không thể thực hiện được, nhưng không học được chút bản sự gì sao có thể báo thù cho mẫu thân, bảo vệ mình cũng là vấn đề, vấn đề chính là, người có bản lĩnh đâu thể từ trên trời rời xuống, hắn biết tìm ở đâu đây?

Nhìn Chung Ly Dạ ngồi bên cạnh đang suy tư, Tịch Tình Nhi chỉ biết thở dài, biết rõ hiện tại không phải thời điểm, nhưng cũng không thể bỏ mặc được. Lấy kiếm phổ đã chọn trong không gian để trước mặt Chung Ly Dạ.

“Ca ca, không nên hỏi muội cái này lấy ở đâu, ca chỉ cần tin tưởng muội không hại ca là được”

“Phiêu Miểu kiếm pháp” Chung Ly Dạ nhìn tên kiếm phổ,cảm thấy chấn động, cầm lên mở ra xem, càng xem càng kinh hãi, kiếm pháp tinh diệu như vậy, Tình Nhi sao lại có? Mấy ngày này luôn ở cùng nhau, nàng đâu có gặp ai khác.

Định mở miệng hỏi nàng lấy kiếm phổ này ở đâu, nghĩ đến chuyện trước đây của Tình Nhi, nên sửa lại lời, “Cho ca luyện không sao ư?”

Tịch Tình Nhi thở phào nhẹ nhõm, nàng thật lo lắng hắn sẽ hỏi cái này ở đâu, “Không sao, muội có thể làm chủ.” Người kia còn không biết có xuất hiện nữa không, kiếm phổ này có để trong không gian cũng mốc meo chi bằng lấy ra dùng cho xong.

Chung Ly Dạ gật đầu, “Tình Nhi, ca sẽ không hỏi muội nữa, nhưng mà nếu có chuyện gì, nhất định phải nói cho ca ca, ca ca tuy rằng hiện tại không có bản sự gì, nhưng cũng không để cho muội gặp nguy hiểm.”

Tịch Tình Nhi cảm thấy ấm áp, tuy rằng biết hắn có nghi ngờ, nhưng cao hứng vì hắn không quan tâm đến, “Yên tâm đi, ca ca, muội tự có chừng mực.”

Hai người tách nhau ra, Chung Ly Dạ cầm kiếm phổ, vội vàng luyện kiếm pháp, Tịch Tình Nhi rảnh rỗi, nhàn đến độ không biết nên làm gì, rõ ràng có rất nhiều chuyện nàng phải làm, thế nhưng bây giờ không thể để lộ ra được.

(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nhàn rỗi của dược y – Quỷ Quỷ Mộng Du được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Nằm gỉa chết trên giường, linh thức vào không gian của Tiểu Ngọc, tuy rằng Tiểu Ngọc sớm nói qua thân thể của nàng cũng có thể đi vào, linh khí trong không gian này có lợi cho thân thể nàng, nhưng ở đây còn hai người khác, nếu Chung Ly Dạ đột nhiên đến tìm nàng, lại tìm không thấy, kia nghi ngờ cho xem.

Lắc lư theo Tiểu Ngọc đến bảo thất, tới nơi, nhìn đồ đầy phòng không có cảm gíac gì, cho dù nơi này đều là linh khí,bảo khí, nàng muốn sử dụng, thì cũng có nơi để dùng mới được a! Nàng không dám tưởng tượng, nếu không có võ công phòng thân, mấy thứ này đột nhiên xuất hiện trên tay nàng sẽ dẫn đến không ít phiền toái.

Nhìn cái gì hay hay nàng sẽ cầm lên xem thử, nghiên cứu một phen, Tiểu Ngọc có biết cũng sẽ giải thích một phen, giống như kể chuyện xưa, chỉ là tuổi người kể chuyện này hơi …… Ách, nói tóm lại không nên nhìn bề ngoài.

Ánh mắt nhìn xung quanh, Tịch Tình Nhi đi đến góc phòng, nàng hiểu tính của tiểu Ngọc, nơi này hẳn là cái gì đó mà nó cảm thấy vô dụng đều ném ở đây, chỉ là, những thứ vô dụng này không thể hiểu theo nghĩa bình thường được

Từ bên trong rút ra một cuốn sách, rất dày, trên bìa sách có bốn chữ to, “Dược thảo đồ giải”, mở ra nhìn, mỗi trang đều vẽ một loại thảo dược và dược tính của nó, phù hợp trị bệnh gì, phối với dược thảo nào có tác dụng tốt, đối với một đại phu đây là bảo bối, mà Tịch Tình Nhi được xem là một nửa đại phu.

Những chuyện khác quả thật không thể làm, luyện công thì vụng trộm, nhưng học y, hẳn là là có thể quang minh chính đại đi, Chung Ly Dạ nhiều nhất chỉ cảm thấy nàng có chút lợi hại, cũng không cảm thấy điều này không bình thường.

Ôm lấy Tiểu Ngọc hung hăng hôn lên mặt, “Tiểu Ngọc, làm sao đệ đem mấy thứ bảo bối này nhét ở đây?”

Tiểu Ngọc ngượng ngùng nói, “Cái này để ở nhà Tiểu Ngọc lâu lắm rồi, nhưng chủ nhân không có để ý tới, chủ nhân cất giữ mấy quyển công pháp lợi hại trong đây, còn ấy thứ này không dùng đến, mà chủ nhân đâu có học y thuật.”

“Cho nên đệ không có để công pháp, quyền pháp ở cùng một chỗ?”

“Ân.” Tiểu Ngọc vụng trộm nhìn tỷ tỷ, cẩn thận hỏi: “Cái này rất lợi hại sao?”

“Ừ, rất lợi hại, hơn nữa đối với tỷ tỷ càng hữu dụng, tỷ tỷ không phải biết chút y thuật sao? Quyển sách này có thể giúp tỷ hiểu thêm về dược tính của dược thảo.”

“Tỷ tỷ muốn làm đại phu?”

Tịch Tình Nhi lắc đầu, ngồi xuống ghế gỗ, ôm Tiểu Ngọc nồi trên đùi, “Không có, thế nhưng muốn học tốt, tỷ không biết trình độ chữa bệnh ở đây thế nào, đến lúc cấp bách còn có thể cứu một mạng.”

Tiểu Ngọc ngây người ở Đại Cầu nhiều năm, trình độ chữa bệnh thế nào cũng biết rõ, “Vậy tỷ tỷ lấy học đi, thân thể của tỷ là phàm thai, không giống Tiểu Ngọc là linh thể, phàm thai dễ sinh bệnh.”

“Ân, tuy rằng không phải là đại phu nhưng vẫn có thể học y, một chút bệnh nhỏ thì tự chữa trị được, còn có thể giúp người thân bên cạnh mình.” Tịch Tình Nhi có đôi khi sẽ xem Tiểu Ngọc là đứa nhỏ mà dỗ dành, có đôi khi lại xem nó là người lớn để tâm sự, bởi vì nàng biết, Tiểu Ngọc hiểu

Bắt đầu từ hôm nay, Chung Ly Dạ mỗi ngày đều luyện kiếm pháp, càng luyện càng giật mình, thật sự rất huyền diệu, bây giờ đã có thể giao thủ với Thì Văn Chi, Thì Văn Chi đã không thể chống lại, mà kiếm pháp của hắn chỉ mới luyện đến chiêu thứ ba, bộ kiếm pháp này, tổng cộng có hai mươi hai chiêu, thật không biết luyện đến chiêu cuối cùng, sẽ lợi hại thế nào đây.

Tịch Tình Nhi liền mỗi ngày đều ôm cuốn sách giải thích dược thảo kia xem đến mê say, quyển sách dày như vậy, phân tích từng cái dược thảo, khiến hiểu biết của nàng với dược thảo hiểu đến một trình độ sâu hơn, so với hiểu biết trước kia, không thể so sánh được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện