Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 150



Nhìn nam nhân môi mỏng mở ra kép lại nằm suy yếu trên giường nhỏ,đang kêu tên của mình, Giang Diệu mừng đến phát khóc, nắm chặt tay hắn, kề sát ở trên mặt của mình, đáp: "Ta đây. Ta ở đây."

Vội vàng đón lấy, mi mắt Lục Lưu hơi động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, tròng mắt đen nhánh cứ như thế nhìn nàng, không nhúc nhích.

Giang Diệu vừa khóc vừa cười, vui mừng gọi người bên ngoài: "Đại phu, Vương gia tỉnh rồi."

Đại phu đang đợi ở bên ngoài vội vàng đi vào,nói với vị Tuyên Vương phi cả đêmchưa chợp mắt: "Vương phi, để lão phu xem một chút."

Giang Diệu lưu luyến buông tay Lục Lưu, đứng ở một bên nhìn đại phu bắt mạch cho Lục Lưu, lại vén ống tay áo Lục Lưu lên liếc nhìn, rốt cục lộ ra nụ cười, nói: "Bệnh của Vương gia đã khỏi rồi, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, phải chú ý điều dưỡng là được."

Nghe xong lời này, Giang Diệu nước mắt quanh tròng, một lần nữa ngồi bên cạnh Lục Lưu, nhìn phu quân trên giường nhỏ, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Chỉ là ——

Nàng ngơ ngác nhìn hắn một lúc, thấy gương mặt gầy gò của hắn nhìn không ra cảm xúc,đôi mắt đen kịt cứ lẳng lặng nhìn nàng, ngoại trừ lúc mê man liên tục gọi tên của nàng, những cái khác đều khôngnói thêm một chữ.

Nàng ngẩn người.Lúc này Lục Lưu không sao rồi, nàng rất cao hứng, nhưng nghĩ tới đêm qua Lục Lưu bị sốt, cả người nóng đến lợi hại, n không ra hình dạng gì.

Nóng như thế, sợ là sẽ cháy hỏng đầu óc nha.

Dáng vẻ ấy của Lục Lưu, Giang Diệu càng nhìn càng thấy như vậy. Mặc dù có chút khó chịu, nhưng cũng đã là may mắn trong bất hạnh.

Nàng giơ tay sờ mặt Lục Lưu, lông mày cau lại, lầm bầm nói: "Chắc là tối hôm qua nóng đến ngốc nghếch?" Dừng một chút, nhìn nam nhân gương mặt tuấn mỹ, tiếp tục chấp nhận giống như lẩm bẩm nói, "Thôi, ngốc nghếch cũng được. Còn sống là được rồi. Người ngốc nghếch, ngày sau cũng sẽ khôngthay lòng, muốn tam thê tứ thiếp." Giang Diệu an ủi mình.

Bây giờ đối với Giang Diệu, Lục Lưu có thể sống, là không gì tốt hơn.

Lục Lưu nghe thê tử nói, nhất thời có chút buồn cười, dùng sức cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại, nói: "nóilinh tinh gì đấy."

Sốt một đêm, cổ họng có chút khàn khàn, thanh âm này, thật là không êm tai.

Nhưng Giang Diệu vừa nghe nước mắt lập tức dâng lên, giơ tay muốn đánh hắn, nhìn bộ dáng hắn ốm yếu, cũng không nỡ, chỉ lồng ngực hắn ý tứ đánh nhẹ nhàng, nói: "Nếu không sốt đến hồ đồ, làm sao lại không nói lời nào? Hại ta cho rằng chàng biến thành tên ngốc." Nàng sờ bụng, nói, "Sau này sinh hài ta, ta phải lập tức dạy dỗ cả hai."

Lục Lưu mỉm cười nhưng thấy mặt nàng uể oải, liền buông tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng. Giang Diệu cũng không nhịn được, cúi người tựa ở trên lồng ngực hắn, cọ nhẹ vào bàn tay của hắn mấy lần, vừa ngoan ngoãn lại khiến người thương yêu.

Lục Lưu cuối cùng cũng đã khỏi bệnh.

Mấy ngày này buổi tối Giang Diệu đều không ngủ ngon, đêm qua giao thừa lại canh giữ Lục Lưu ròng rã một đêm, lo lắng đề phòng, dù nửa khắc cũng không dám thả lỏng. Lúc này bệnh của Lục Lưu đã khỏi, nàng có thể cùng hắn tiếp xúc thân mật. Nhưng nói chung là bệnh đi như kéo tơ, còn phải ở trêngiường tĩnh dưỡng mấy ngày.

Giang Diệu đã chịu đủ những tháng ngày không được chạm vào Lục Lưu, bây giờ được rồi, hận khôngthể lúc nào cũng dính lấy hắn, nửa khắc cũng không muốn tách ra.

Lúc này nghỉ ngơi, cũng phải ôm hắn ngủ mới được.

Lục Lưu ngủ đủ rồi, cũng không ngủ tiếp. hắn cúi đầu, nhìn thê tử ngủ say trong lồng ngực mình, nhớ đến chính mình tối hôm qua mơ màng, bộ dáng nàng tuyệt vọng lại bất lực, cánh tay liền theo bản năng ôm thật chặt.

Từ ngày hắn cưới nàng, đã muốn nàng không bao giờ phải chịu oan ức,khổ sở, nhưng đến cùng vẫn không làm được, để cho nàng phải lo lắng đề phòng như vậy.

Lục Lưu giơ tay vuốt ve mặt thê, gương mặt nhọn, gầy gò đến mức không ra hình dạng gì. Nếu khôngbiết, còn tưởng người sinh bện là nàng.

hắn cúi đầu hôn trán nàng một cái. Nhớ tới vừa rồi hắn bảo nàng đi nghỉ ngơi, nàng chết sống khôngchịu, cần phải ở cùng hắn, không ngoan ngoãn nghe lời như lúc hắn nhiễm phải bệnh dịch.

hắn biết nàng có bao nhiêu sợ sệt...

Nếu lúc này, hắn thật sự chết đi, hắn đúng là có chút hối hận vì đã cưới nàng quá sớm.

Giang Diệu thành thật ngủ một lát,lúc tỉnh lại nhìn vào đôi mắt nhu tình như nước của nam nhân,giống như nằm mơ, chỉ hất cằm lên, hôn vào môi hắn. Sau một khắc, tiểu phu thê xưa nay tình cảm ngọt ngào, liền hôn đến không dứt ra được. Lục Lưu uống thuốc, trong miệng còn có chút vị đắng, nhưng Giang Diệu cảm thấy, lúc này trái tim nàng ấm áp. Nàng ôm đầu của hắn, ngón tay tinh tế xuyên vào mái tóc đen của hắn, hôn đến thở không nổi, liền dừng lại, sau đó lại tiếp tục, liên tục nhiều lần... mộtlúc sau, Giang Diệu không nhịn được khóc lên...

Phụ nữ có thai tâm tình nói thay đổi liền thay đổi, huống hồ Giang Diệu nhịn lâu như vậy, vừa khóc, liền giống như hài tử, khóc ướt một mảng áo lớn trước ngực Lục Lưu.

Giang Diệu tuy rất đẹp, nhưng bộ dạng nước mắt nước mũi như vậy, làm sao còn hình dáng của mỹ nhân?

Lục Lưu dùng ống tay áo giúp nàng lau nước mũi, chỉ cảm thấy buồn cười, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, nhé?" nói, một lần lại một lần hôn đôi mắt của nàng, ôm người sát lại, nhếch miệng nói, "đã sắp làm mẫu thân, còn giống như hài tử."

Giang Diệu khóc đến đôi mắt đỏ hồng lườm hắn một cái, nhớ đến tối hôm qua hắn thoi thóp suy yếu, giờ khắc này nhìn mặt hắn tràn đầy nụ cười ôn nhu, cũng cảm thấy mọi việc đã qua, không cần thiết phải khóc như vậy. Nhưng nghĩ tới,nàng liền không nhịn được.

Trong lòng nàng khó chịu, nói: "Lúc đó ta rất lo lắng, nếu chàng xảy ra vấn đề, ta cùng hài tử nên làm gì..."

Lục Lưu mỉm cười nói: "Nàng còn trẻ, nếu ta thật sự đi rồi, đời này lại tìm người có thể bảo vệ được nàng ——" lời còn chưa nói hết, trên eo đã bị thê tử xưa nay mảnh mai mạnh mẽ nhéo một cái.

Ngón tay véo, sức lực rất lớn.

Có sức lực là tốt rồi.

Nụ cười Lục Lưu trên mặt càng sâu, hôn đôi môi đỏ của thê tử một lúc, chóp mũi chạm chóp mũi nói "Là ta nói sai. Đời này nàng chỉ có thể là thê tử của Lục Lưu ta."

Vậy còn tạm được.

Giang Diệu hài lòng hừ hừ một tiếng. Mặc kệ ngày sau như thế nào, nếu lúc này Lục Lưu không qua khỏi,việc nàng có thể làm, chính là bảo vệ huyết mạch của Lục Lưu trong bụng của nàng, cố gắng nuôi dưỡng hài tử nên người.

hiện tại thật tốt —— hắn bình an vô sự.

Giang Diệu cười khanh khách, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, không nỡ dời đi , suy nghĩ một chút, mới nghĩ tới điều gì, nói: "Chàng một buổi sáng còn chưa đi nhà xí, chàng muốn đi qua không?"

Lục Lưu nghĩ, vừa rồi thê tử ngủ ngon trong lồng ngực, hắn sợ mình hơi cử động liền đánh thức nàng. hắn nói: "Vậy nàng ngủ thêm một lát, ta đi tịnh phòng."

Giang Diệu lại nói: "Chàng vẫn còn mệt, sao có sức xuống giường? Ta nghỉ ngơi đã đủ,có thể dìu chàng." nói, liền bỏ chăn gấm trên người ra.

Mang thai đã được bốn tháng, xưa nay Giang Diệu thân thể khỏe mạnh,lúc này động tác vẫn được coi là nhanh nhẹn, đỡ hắn ngồi ở mép giường xong, lại khom lưng giúp hắn đi giày.

Ngồi ở mép giường, Lục Lưu nhìn dáng người nhỏ bé ngồi xổm ở trước mặt, ánh mắt nhu hòa, theo bản năng giơ tay vuốt tóc của nàng.

đi giày xong, Giang Diệu ngước khuôn mặt nhỏ mỉm cười với hắn, sau đó nhấc tay phải của hắn lên, đặt ở trên bả vai của nàng. Dáng người nàng thấp, làm gậy của Lục Lưu, đúng là vừa vặn.

Giang Diệu tri kỷ hỏi: "Có thể đứng vững không?"

Lục Lưu gật đầu.

Vậy thì tốt. Giang Diệu cong môi mỉm cười. So với lúc trước việc gì nàng cũng không thể làm, chỉ có thể ở xa nhìn hắn, giờ này khoảng cách với hắn gần như vậy, hầu hạ hắn, trong lòng nàng cảm giác chân thật hơn nhiều.

Nhân Lục Lưu thân thể còn yếu, bước chân Giang Diệu lại chậm, cẩn thận từng li từng tí, từng bước đỡ hắn đi vào tịnh phòng.

đi thẳng đến cái bô bên trong tịnh phòng, Giang Diệu đỡ hắn đứng vững, cúi đầu giúp hắn cởi tiết khố.

Nàng do dự một chút, cuối cùng cẩn thận từng li từng tí cầm lấy, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Có chút lạnh, chàng mau đi."

Lục Lưu nhìn nàng một bộ dạng e thẹn như chim cút nhỏ ,cong môi mỉm cười, tay trái muốn giơ lên chậm rãi buông xuống,hôm nay lẳng lặng hưởng thụ sự đãi ngộ ngàn năm mới có này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện