Cổ Quốc Tình Sự

Chương 10: Tinh nhi trúng độc



Editor: Su Ling               

Hơn nửa đêm là lúc tinh thần vô cùng mơ màng, Lạc Tinh vốn đang mộng xuân dâm loạn, ngủ đến thân thể phát nhiệt, phía dưới ẩm ướt, bỗng nhiên bị nam nhân xông vào ổ chăn một phen hút liếm, tuy rằng đã chịu kinh hách nhưng cũng nhận được khoái cảm vô tận. Tuy rằng cậu giãy giụa, nhưng xung quanh tao huyệt sớm đã dính đầy nước miếng của nam nhân, tao hương một mảnh, nước chảy thành sông, gần như phải khuất phục chịu nhục. Lúc này, cuối cùng cũng phát hiện ra người liếm láp bướm dâm là Tang Vân, kẻ đã sớm chiếm lấy thân thể mình, Lạc Tinh nhẹ nhõm thở ra, khóc thút thít mặc kệ hắn.

Tang Vân bú liếm nửa ngày, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Lạc Tinh. Nhưng hô hấp của hắn vẫn phun lên đùi cậu, lãng thịt run rẩy không thôi, tựa như điềm đạm nhận sủng. Tang Vân cười nhẹ một tiếng, lại âu yếm đùi một phen, liền muốn đứng dậy. Lạc Tinh đột nhiên mất đi yêu thương, bướm nộn tao tới cực điểm rồi sao có thể chịu nổi, hắn cơ hồ cũng không muốn, khóc lóc dùng hai chân kẹp lấy cổ nam nhân, không muốn để hắn rời đi. Mỹ nhân ngày thường cao lãnh biệt nữu thế mà lại làm ra thái độ giữ lại như thế, Tang Vân chỉ cảm thấy ngực như bị phỏng, vạn phần động tình. Hắn duỗi tay nắm ngón chân đẹp đẽ = của Lạc Tinh, nắm trong tay thưởng thức một lát, lại thở lên cẳng chân của mỹ nhân. Lạc Tinh bị làm cho nửa người dưới tê dại, ngón chân gần như không còn là của mình, cả người mềm mại vô lực, chân đang kẹp trên cổ nam nhân lại vô lực buông thõng xuống, rơi lên chăn đệm.

Tang Vân đứng dậy xuống giường, Lạc Tinh nằm một mình trên giường ủy khuất, mỗi nơi mỗi tấc bị nam nhân chạm qua đều như bị tiểu trùng cắn, ngứa đến mức làm lòng đau đớn, đặc biệt là bướm nộn bị liếm hồi lâu, đang ướt át chờ dương vật tiến vào, lại lẻ loi há miệng mà không có dương vật tới thao. Lạc Tinh vốn định một mình ẩn nhẫn, mong nhớ bóng dáng cao lớn của nam nhân, thật sự tràn đầy dục hỏa, lại vô cùng ủy khuất, nhu nhu mở miệng:

- "Đừng đi, ô ô, đừng bỏ rơi ta......"

Giọng nói kia vẫn đặc biệt băng lãnh như chạm vào ngọc thạch, trong trẻo thánh thót, rồi lại xen lẫn vài phần mềm mại, yếu ớt như băng tuyết đã tan một nửa, làm lòng người muốn thiên vị. Tang Vân suýt nữa bị một câu của cậu câu mất hồn, miễn cưỡng trấn định lại, đốt đèn trong phòng lên, xoay người nói:

- "Không đi, còn chưa thương đủ bảo bảo dâm đãng thì sao mà đi được?"

Ngọn đèn dầu sáng ngời càng hiện rõ gò má ửng đỏ diễm lệ động lòng người mang theo tình dục ẩm ướt của Lạc Tinh, người cũng mềm mại mà nằm trên giường, cái miệng anh đào nhỏ không tự chủ mà bật ra tiếng rên rỉ...... Tang Vân an vị trên đầu giường, đang muốn ôm Lạc Tinh vào lòng, Lạc Tinh lại bất ngờ ngồi dậy, tự thân nhào vào trong lồng ngực ôm lấy nam nhân mềm mại rầm rì. Thấy nam nhân còn không có động tác, ngọc nhan băng tuyết càng thêm đỏ bừng, kiều diễm ướt át, chậm rãi nói:

- "Vậy thì mời Vân ca ca......mau mau yêu thương bảo bảo dâm đãng."

Tang Vân hô hấp nặng nề, lại không chú ý đến vướng mắc trong lòng, ấn Lạc Tinh ngã xuống giường, dương vật trực tiếp đảo nhập bí địa ướt mềm, luân phiên thao lộng lối vào hoạt nộn chặt khít, ngón tay còn đùa bỡn môi âm hộ bên ngoài, trong ngoài giáp công, làm Lạc Tinh đến dục tiên dục tử. Lạc Tinh xốc xếch tận tình lăn lộn trên giường, cánh tay ngọc ôm nam nhân không thả, thỏa mãn mà treo trên người Tang Vân kêu tới lẳng lơ:

- "Thật thoải mái, hừ a...... Chính là bị chơi như vậy, a ha...... Thích chết, ô ô, thao chết Tinh nhi, Tinh nhi thích đại dương vật......"

Tang Vân nặng nề đỉnh lên chỗ mẫn cảm, cười hỏi:

- "Vừa rồi Tinh nhi đái ướt một giường, là nghĩ muốn đại dương vật sao?"

Lạc Tinh vắt tao chân, cố gắng kẹp bướm dâm chặt chẽ, cứ như vậy, dương vật mỗi lần lao tới đều cọ qua thịt mềm trùng điệp, cậu thích đến mức khóc thút thít không ngừng, lung tung đáp:

- "Vâng, a...... Sâu quá, ô ô, nghĩ đến hồi chiều, ân a...... bị thao thoải mái như vậy, Tinh nhi liền rất muốn, ô ô, muốn chết, ân ha...... Lại tới nữa, thật thích......"

Bên này, Tang Vân uy vũ chinh phục mỹ nhân nhi, bên kia Tang Mạc lại không có phúc lợi ban đêm tốt như vậy. Vốn dĩ lúc đầu, sau khi khai ra, đáng lẽ hắn và Phồn Nguyệt nên cộng độ xuân tiêu một đêm, nhưng Phồn Nguyệt nhớ tới Lạc Tinh, sợ đệ đệ cố chấp kia của Tang Mạc mai phục bên cạnh Lạc Tinh nên vội vàng chạy vào trong cung.

Phồn Nguyệt biết đệ đệ không có thói quen sống về đêm, cũng không để ý đang là đêm khuya, trực tiếp đi tới cung điện của Lạc Tinh. Đẩy vải vóc ra liền nhìn thấy tình huống dâm loạn, đệ đệ băng thanh ngọc khiết kia thế mà lại đang bị nam nhân đè dưới thân mãnh thao, chăn rũ trên mặt đất, căn bản không che được thân thể trần trụi của bọn họ. Hai người tứ chi giao triền, nơi riêng tư tương liên, mồ hôi đầy người, nhưng lại nhẹ nhàng, vui vẻ, Lạc Tinh kêu ra những tiếng vô sỉ, tao lãng đến mức khiến Phồn Nguyệt sợ ngây người.

Tang Mạc cũng kinh ngạc, bởi vì hắn nhận ra nam nhân đang đè trên người lãnh mỹ nhân kia đúng là đệ đệ ruột của hắn, Tang Vân. Hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng nói:

" Chậm một bước rồi, Tang Vân đã xuống tay."

Chẳng qua, đối tượng Tang Vân xuống tay không phải là bảo tàng, mà là mỹ nhân Lạc Tinh thơm ngọt mê người hơn.

Phồn Nguyệt phẫn nộ xông lên, cả giận nói:

" Vô liêm sỉ, buông đệ đệ ta ra."

Lạc Tinh cũng phát hiện ra hai người xông vào, hoa dung thất sắc, khóc lóc chống cự Tang Vân xâm lấn, nhưng nam nhân bất vi sở động, vẫn rong ruổi trong thân thể mềm mại, yêu kiều, còn táo tợn hơn mà đỉnh lộng tao điểm. Lạc Tinh vội vàng bò đi tránh né, tựa như không muốn cho huynh trưởng nhìn thấy bộ dáng mình phóng đãng. Tang Vân ôm eo cậu túm mỹ nhân về, xoa ngực cậu, tà cười nói:

"Lúc này thì buông ra kiểu gì, Tiểu Tinh Nhi sẽ khổ sở chết, đúng không, tiểu tao hóa?"

Lạc Tinh gần như muốn hỏng mất, lắc đầu phủ nhận:

"Không đúng, ngươi buông ta ra, a...... Đừng như vậy, ân nga...... Thật thoải mái a, ô ô Vương huynh, ta, a...... rất thoải mái, hắn thao ta thoải mái muốn chết, tên bại hoại này......"

Phồn Nguyệt muốn đi lên tách hai người ra, kết quả Tang Vân vung ống tay áo, nội lực cường đại biến thành lá chắn vô hình, ngăn cản Phồn Nguyệt với cái giường lớn. Phồn Nguyệt quay đầu lại lôi kéo tay áo Tang Mạc, muốn hắn giải khai vật cản, Tang Mạc bất đắc dĩ nói:

"Nếu ta dùng nội lực mạnh mẽ đánh tới, chắc chắn sẽ làm Lạc Tinh bị thương. Việc đã đến nước này, bây giờ em tách hai người họ ra cũng không thay đổi được gì, Lạc Tinh chắc chắn cũng sẽ khó chịu, không bằng chờ sự việc kết thúc, chúng ta sẽ giải quyết, được không?"

Nhưng mà Phồn Nguyệt cố chấp, bướng bỉnh, kéo thế nào cũng không đi, dường như là sợ Tang Vân thao chết Lạc Tinh. Tang Mạc không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng phía sau bồi hắn. Nhưng mà cảnh tượng trước mắt thật sự nóng bỏng, Lạc Tinh khóc thút thít như thế nào cũng không được ngăn cản Tang Vân làm ác, càng về sau, tiếng khóc càng thay đổi âm điệu, âm cuối lên cao, triền miên kiều mị, bộ dáng ngay ngắn đắm chìm trong tình dục. Tang Vân như khiêu khích, động tác càng ngày càng mãnh, ở trước mắt Phồn Nguyệt mạnh mẽ âu yếm thân mình trắng nõn của Lạc Tinh, bàn tay to tùy ý du tẩu, yêu thương toàn bộ.

Phồn Nguyệt ban đầu vẫn còn phẫn nộ, nhưng thấy đệ đệ được sủng ái như vậy, khuôn mặt lúc thường không thay đổi giờ toàn là say mê, tuy không ngừng tránh né, nhưng cũng sẽ lại bị nam nhân bắt về khai quật, là thoải mái như vậy...... Phồn Nguyệt do vội vàng chạy về vốn là làm không có đủ, lúc này dâm tính lại nổi lên. Vẫn tao huyệt luôn ướt át lúc này nước tràn lan, ướt đến không lỡ nhìn thẳng, hắn khó nhịn mà dựa vào lòng Tang Mạc, tay ngọc thâm nhập vào cổ áo mở rộng, xoa nắn kiều nhũ của mình......

Vật mềm mại kia được thả trong tay làm hắn hơi dễ chịu chút, tuy rằng lúc này không nên làm việc này, nhưng hắn nhịn không được. Tang Mạc tự nhiên cũng thấy thèm, Phồn Nguyệt đã như vậy, không khỏi lột chút quần áo của hắn xuống, bàn tay to che trên ngọc thủ, hỏi:

"Có phải nương tử muốn vi phu giúp em xoa vú không?"

Phồn Nguyệt ướt át liếc mắt nhìn Tang Mạc một cái, dịu dàng nói:

"Muốn, ân a...... Vẫn là tướng công xoa thoải mái, ân ha, vú sướng muốn chết, tướng công, người ta thật là khó chịu, muốn bị thao......"

Phồn Nguyệt từ trước đến nay phóng đãng hơn Lạc Tinh rất nhiều, muốn là nói, thẳng đến mức khiến người kinh ngạc cảm thán. Tang Mạc ngó đằng trước một cái, phỏng chừng hai người kia còn lâu mới xong, đơn giản cũng không nhẫn nại, trực tiếp áp Phồn Nguyệt lên cái bàn phía trước cửa sổ, cũng bắt đầu thao làm mỹ nhân.

Lạc Tinh còn đang giãy giụa mỏng manh, Tang Vân bỗng nhiên thay đổi thân thể cậu, để cậu quỳ đối mặt với Phồn Nguyệt, khi thao lộng tao huyệt, cúi đầu liếm cổ Tinh nhi, lại ngậm chơi vành tai cậu, thấp giọng nói:

"Bảo bối nhi, hảo hảo hưởng thụ đi, em xem, ca ca em cũng bị thao đến sảng rồi kìa, hai anh em đều là tao hóa, là kỹ nữ thiếu thao."

Lạc Tinh kinh ngạc mà nhìn trên bàn nhỏ, Phồn Nguyệt triển khai các loại tư thế dâm đãng, thậm chí chủ động cưỡi lên người nam nhân, nhún nhẩy lên xuống, chủ động phun ra nuốt vào dương vật. Phồn Nguyệt hiển nhiên đã luân hãm, không ngừng chủ động cưỡi chim, còn bắt lấy tay nam nhân xoa nắn vú, thậm chí phong tình vạn chủng mà liếc mắt nhìn Lạc Tinh một cái, thở dài:

"Ân hừ...... Dương vật tướng công to muốn chết, a...... Tướng công, chàng, a...... Đừng dùng lực, tao nương tử bị thao xuyên, a...... Tinh nhi, ngươi cũng bị nam nhân thao bức, ân hừ...... Nói cho ca ca, có phải là thoải mái muốn chết không?"

Tang Mạc giữ eo Phồn Nguyệt, tung lên tung xuống, bàn tay to chơi côn thịt vung vẩy trước người mỹ nhân, dương vật thẳng tắp hướng mỹ nhân trong bụng thao làm, đem Phồn Nguyệt làm cho nói không nên lời, mới vừa lòng nói:

"Còn có tâm tình quan tâm đệ đệ, là vi phu thao em không đủ tàn nhẫn sao, tao hóa, tướng công thao có thích không?"

Lạc Tinh bị cảnh tượng dâm loạn trước mắt kích thích đến không được, tao bức từng đợt run rẩy, ngượng ngùng muốn kéo chăn che lại thân thể của mình, nhưng Tang Vân không cho, mạnh mẽ va chạm mông cậu, còn tà ác mà nói: "Ca ca em hỏi kìa, nói cho hắn biết bướm nộn bị thao thích hay không. Cho ca ca xem cái *** rách nát của em đi, lại còn giả vờ thuần khiết?"

Nói xong, Tang Vân đem đùi Lạc Tinh bẻ ra, tư thế như cho trẻ con đi đái, triển lãm nơi giao hợp của hai người ra trước mặt Phồn Nguyệt, vừa mạnh mẽ xoa âm đế, vừa thao lãng bức lầy lội dơ bẩn bất kham. Tuy rằng hai người đối diện chưa chắc có tâm tình nhìn ngắm, nhưng Lạc Tinh vẫn xấu hổ muốn chết, nhắm mắt lại khóc cầu:

"Không muốn như vậy, a...... Không muốn cho ca ca xem bướm, bướm quá dâm, không thể xem, ân ha...... Vân ca ca lại dùng sức, thật thoải mái, a...... Tao hóa rất thích, ân nga...... Không bao giờ có thể không có nam nhân, a ha, ca ca cứu ta, bướm bị thao quá thoải mái......"

Nghe được tiếng Lạc Tinh kêu cứu, Phồn Nguyệt hận không thể ném ấm trà đập chết nam nhân thúi dám dâm chơi đệ đệ mình như vậy, nhưng hắn đã là ốc còn không mang nổi mình ốc, thân thể tuyết trắng vô lực nằm trên bàn, nghiêng người bị nam nhân mãnh thao, thân thể đong đưa, cảnh tượng trước mắt cũng đong đưa, chỉ biết là đệ đệ đang ở trước mặt mình bị khi dễ, mà hắn lại đồng dạng bị nam nhân chiếm hữu, tả hữu, vô pháp giải quyết.

Trên giường và trên bàn đều loạn xạ dâm thủy, Tang Vân vàTang Mạc tuy rằng ngày thường không hợp nhau, nhưng đối với chuyện thao lộng mỹ nhân nàythật ra không ngại ở trong cùng một phòng làm. Phồn Nguyệt và Lạc Tinh thỉnh thoảng phát ra vài câu đối thoại tao lãng làm cho bọn họ càng thêm kích động, ôm chặt khả nhân trong ngực muốn thao lộng đến chết.

Phồn Nguyệt và Lạc Tinh vô lực phản kháng, đối mặt bị kề bên thao làm, từng người bị nam nhân nhà mình làm cho triều phun liên tục, vừa cảm thấy thẹn vừa kích động mà nhìn đối phương phun nước dâm kêu. Tang Vân và Tang Mạc càng thao càng hưng phấn, lại càng không chịu buông tha hai người, mặc dù hai mỹ nhân đã cao trào rất nhiều lần rồi cũng không có thể được nghỉ ngơi, vô lực mà nằm bò bị nam nhân đùa nghịch. Chờ khi hai người tận hứng, Phồn Nguyệt và Lạc Tinh lại đối diện với nhau cùng bắn tiểu, chất lỏng tao hoàng rải trên mặt đất, khiến người xấu hổ muốn ngất.

Sau khi kết thúc, Tang Vân và Tang Mạc bình tĩnh sửa sang lại quần áo, Lạc Tinh tính tình ngượng ngùng, quay đầu đi không đứng dậy, nhưng dưới tình thế cấp bách căn bản không đắp kín mền, cái mông to màu mỡ lộ ra ngoài, vểnh vô cùng phong tao. Tang Vân giúp cậu chỉnh lại cái chăn, xuống giường hỏi:

"Muộn như vậy lại tới quấy rầy chuyện tốt của ta, chẳng lẽ quốc vương chỉ muốn ở trước mặt ta bị đại hoàng huynh làm một trận?"

Phồn Nguyệt là kiểu người nào chứ, cũng hề xấu hổ, ngược lại vỗ vỗ bả vai Tang Mạc đứng dậy, động tác đơn giản mà hắn làm tới dáng vẻ, phong tư muôn vàn yểu điệu. Hắn tựa vào trong lồng ngực Tang Mạc, Tang Mạc cũng lười quản chuyện hư hỏng giữa nương tử và đệ đệ mình, vẫn đùa bỡn thân thể trong lòng dù thế nào cũng sờ không đủ. Phồn Nguyệt cũng không ngăn cản, càng không muốn làm nam nhân nhà mình khó xử, vừa an ủi đại dương vật của Tang Mạc, vừa nói:

"Minh nhân bất thuyết ám thoại*, Nhị hoàng tử muốn tàng bảo đồ, nó ở chỗ ta, ngươi tiếp cận Tinh nhi cũng vô dụng."

*người quang minh chính đại không nói chuyện ám muội

Lời mấy người nói tự nhiên rơi vào tai Lạc Tinh, cậu lại không rảnh lo ngượng ngùng, trần trụi xuống giường, lao thẳng tới bên người Tang Vân run giọng hỏi: "Bọn họ đang nói gì vậy, sao lại gọi ngươi là Nhị hoàng tử?"

Tang Vân vốn định ứng phó cho, nhưng Phồn Nguyệt lại không muốn đệ đệ tiếp tục bị lừa bịp. Lâu Lan vương tử bọn họ, dù thống khổ cực điểm cũng phải sống cho rõ ràng, không thể để người trêu đùa. Vả lại, trước nay hắn không muốn Lạc Tinh trở thành đóa hoa trong nhà ấm, hắn là Vương gia Lâu Lan, cần dũng cảm đối diện với lựa chọn của mình, cuộc sống của mình. Giống như hắn, tuy rằng lúc biết được chân tướng không có thập phần phản kháng, vẫn cùng Tang Mạc lên giường, nhưng nếu Tang Mạc khăng khăng muốn tàng bảo đồ, khăng khăng trở về tranh ngôi vị hoàng đế, vậy lần đó chính là đêm cuối cùng của bọn họ. Vì thế, Phồn Nguyệt nói thẳng:

"Hắn là Nhị hoàng tử ở Đại Tang trung thổ, là huynh đệ ruột với vương phu của chúng ta, tới Lâu Lan là vì bảo tàng, vật đó sẽ là lợi thế để bọn họ tranh đoạt vương vị. Hiện giờ, tướng công đã cho thấy chàng nguyện ý vì ta lưu lại Lâu Lan. Nhị hoàng tử, lúc này đã không còn người cùng ngươi tranh chấp, ngươi tính sao?"

Lạc Tinh nghe xong lời này ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới phản ứng được, biết mình bị lừa, lại suýt chút nữa trở thành đầu sỏ gây tội cho bọn họ móc sạch Lâu Lan. Cậu như đứng không vững, kìm long không được bắt lấy cánh tay Tang Vân, mắt ngập nước nhìn hắn, miệng nhỏ bị hôn sưng mở mở, như muốn nói gì. Đúng vậy, cậu muốn hỏi Tang Vân, có nguyện ý ở lại đây vì cậu hay không, nhưng lời đến bên miệng lại cố kìm nén lại. Cậu thật là ngu xuẩn, Tang Mạc nguyện ý lưu lại Lâu Lan là bởi vì hắn yêu ca ca, vì ca ca cam nguyện làm vương phu, sủng ái Phồn Nguyệt là việc mọi người đều biết. Nhưng cậu không...... không giải thích được cùng nam nhân lên giường, bọn họ thậm chí cả cơ hội nói chuyện nghiêm túc cũng không có, gặp mặt là làm tình, sao có thể có cảm tình được......

Tang Vân nhìn dáng vẻ kia của Lạc Tinh, trong lòng một trận phiền loạn, nhưng nhớ tới kiên trì nhiều năm của mình, không khỏi lạnh tâm nói:

"Bảo tàng một ngày không ở trong tay ta, ta thắng không đủ danh chính ngôn thuận, nhìn không đẹp. Đại hoàng huynh lúc này thì nguyện ý để lại, không đảm bảo sẽ không có ngày chán ngán làm vương phu, lừa được bảo tàng quay lại cùng ta đoạt vương vị, ta chẳng phải là sững sờ luôn sao. Bảo tàng, ta nhất định phải lấy được."

Phồn Nguyệt bị hắn làm cho tức giận đến không được, vừa định hỏi hắn muốn lấy kiểu gì liền thấy Lạc Tinh đứng một bên lung lay ngã xuống. Tang Vân nhanh tay tiếp được Lạc Tinh, thả cậu trên giường. Nhìn mỹ nhân đã ngất xỉu, Tang Vân chau mày, trái tim khẽ đau đớn, gần như nhịn không được muốn cứu tỉnh cậu, nhưng mà......

Sau một lúc rối rắm, Tang Vân vẫn lạnh lùng nói:

"Ta hạ độc dược mãn tính lên người hắn, thời gian có ba ngày, không có giải dược sẽ độc phát thân vong, muốn bảo tàng hay là muốn đệ đệ, quốc vương tự xem xét đi."

Độc này là để dành cho đêm Phồn Nguyệt thành hôn, thời điểm Tang Vân lần đầu tiên cùng Lạc Tinh lên giường nhân cơ hội hạ thủ, là độc dược mãn tính, chiếu thời gian vừa lúc đêm nay phát độc. Vốn dĩ, đêm nay Tang Vân lại đây là muốn giải dược cho Lạc Tinh, nhưng hắn cũng không hoàn toàn hạ quyết tâm, vẫn rối rắm, còn chưa kịp ra quyết định đã bị dâm thái của Lạc Tinh câu dẫn, nhịn không được cùng cậu lên giường ngoạn nhạc một phen trước đã. Ai ngờ, tối nay còn chưa kịp qua, Phồn Nguyệt liền phát hiện ra hắn, tuy rằng ngại vì bang giao hai nước, sẽ không lấy bắt hắn, nhưng bảo tàng chắc chắn khó có thể lấy được. Hiện tại, hắn cần dùng tánh mạng Lạc Tinh uy hiếp hắn, mới có khả năng thành công.

Lời hắn vừa nói ra, Tang Mạc đã nghe không nổi nữa, lần đầu bày ra uy nghiêm của đại ca, khuyên nhủ:

"Tang Vân, đừng làm quá phận, đến lúc đó hối hận chính là ngươi."

Tang Vân cười lạnh:

"Đại hoàng huynh đừng nóng vội nói ta, chỉ sợ hối hận trước chính là ngươi."

Nói xong, Tang Vân không chút nào lưu luyến rời đi, phảng phất như người vừa rồi mây mưa trên giường cùng Lạc Tinh nhu tình mật ngữ, cộng phó vu sơn* không phải là hắn. Phồn Nguyệt mời đến thái y vì Lạc Tinh chẩn trị, xác định vì và đặc thù độc dược, liền Lâu Lan cổ y thuật đều cứu không được, chỉ có thể riêng giải dược.

*Cộng phó vu sơn: chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi Vu làm ngơ ngẩn lòng người.

Tang Mạc ôm Phồn Nguyệt, thấp giọng nói:

"Ta có thể cho người toàn lực tìm nơi ở của Tang Vân, giúp ngươi tra xét giải dược."

Phồn Nguyệt lắc đầu, nói:

"Không kịp đâu, chỉ có ba ngày, ta không thể lấy mạng của Tinh nhi ra đánh cuộc...... Bảo tàng mà thôi, vốn dĩ ta cũng không muốn dùng tới, hắn muốn vậy thì cầm đi đi, chỉ cần Tinh nhi có thể yên lành."

Phồn Nguyệt căn bản là không chờ đến kỳ hạn ba ngày, ngày hôm sau liền thân thủ đem tàng bảo đồ giao cho Tang Vân, đồng thời nhìn hắn đem giải dược uy vào trong miệng Lạc Tinh. Nhưng mà, khiến Phồn Nguyệt kinh ngạc chính là, Tang Vân căn bản không đi khai quật bảo tàng kia, sau khi cầm tàng bảo đồ liền thu thập hành trang chuẩn bị khởi hành.

Thời điểm Lạc Tinh tỉnh lạ thì Tang Vân đã rời khỏi Lâu Lan......

Lúc Tang Vân rời đi, Tang Mạc có đi tiễn đưa, hắn chỉ hỏi một câu:

"Nếu Nguyệt Nguyệt khăng khăng không cho ngươi tàng bảo đồ, ngươi có giao ra giải dược không?"

Tang Vân liếc mắt nhìn hướng hoàng cung, đạm đạm cười, nhẹ giọng nói: "Có."

Nói xong, hắn không hề quay đầu lại, cưỡi trên tuấn mã, giục ngựa chạy về trung thổ.

Trong hoàng cung Đại Tang, Hoàng đế bệ hạ vui vẻ thoải mái ngồi trong thư phòng xem sổ con, bên cạnh mỹ nhân vờn quanh, hơn bốn mươi tuổi, người cũng không thấy già, ngược lại tràn ngập mị lực thành thục. Tang Vân đi vào thư phòng, hành lễ rồi thả tàng bảo đồ lên bàn, nhưng sắc mặt nam nhân cũng không có niềm vui sướng vì đạt được thắng lợi, ngược lại có chút thối. Hoàng đế tò mò hỏi:

"Sao lại không cao hứng như vậy, hoàng huynh ngươi đâu?"

Tang Vân bĩu môi, nói:

"Hoàng huynh coi trọng quốc vương Lâu Lan, ở lại đó làm vương phu rồi."

Hoàng đế nga một tiếng, không kinh ngạc, nhưng thật ra tâm tình rất tốt đùa với Tang Vân:

"Vậy sao mặt ngươi còn thối như vậy, bộ dáng thống khổ tan nát cõi lòng, ngươi cũng coi trọng mỹ nhân bên đấy à?"

Tang Vân biến sắc, lại không thừa nhận, Lạc Tinh, bất quá là quân cờ của hắn mà thôi, cùng đối phương lên giường, cũng là vì mỹ nhân lớn lên dâm quá nên khiến cho mình hứng thú thôi, đến nỗi động tâm, cái đó không có khả năng.

Hoàng đế không truy cứu, ngày hôm sau theo ước định phong Tang Vân làm Thái tử. Tang Vân thay miện phục Thái tử, nhưng tâm tình tối tăm lại nửa điểm không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí buổi tối còn trằn trọc khó ngủ, luôn nhịn không được nhớ tới bộ dáng Lạc Tinh. Ở trên giường phát lãng, thẹn thùng lại tao mị mà ôm mình, dâng lên tiểu huyệt chảy nước, còn có nước mắt đầy mặt thương tâm nhìn mình......

Đồ đĩ lẳng lơ kia, hắn không ở đó nữa có thể hay không lại đi tìm nam nhân khác ngăn ngứa cho hắn, thao lãng bức hắn. Tưởng tượng đến Lạc Tinh có khả năng nằm dưới thân nam nhân khác uyển chuyển thừa hoan, triều xuy lãng kêu, Tang Vân liền lửa giận đốt tâm, nóng nảy không thôi. đồ sứ trong tầm tay lại nát, bọn hạ nhân đã thấy nhiều cũng không trách, từ khi Thái tử trở về, mỗi ngày đều có thứ gì đó bị vỡ, quen rồi thì sẽ thấy bình thường.

Lại qua mấy ngày, biên cảnh truyền đến tin tức, Nguyệt thị quốc có dị động, hình như muốn phát binh uy hiếp Lâu Lan. Tang Vân rốt cuộc ngồi không được, tự mình dẫn binh tới Lâu Lan......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện