Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 120



Mùa xuân năm nay đến muộn. Sang đầu tháng Ba, tiết trời mới dần ấm áp, cây cối đâm chồi, hoa lá trổ bông. Khu vườn nhỏ nhà Chu Tường trồng khá nhiều hoa cỏ, lúc này cũng đã bừng bừng sức sống.

Từ hôm đến nhà Yến Đức Giang, quả nhiên Yến Phi không quấy nhiễu hai người nữa, rất nhiều phiền não đã được giải quyết, dù Yến Phi vẫn chưa chịu nói chuyện với Yến Minh Tu, nhưng Yến mama lại mềm lòng rất nhanh, có lần bà còn chủ động gọi Yến Minh Tu và Chu Tường đi ăn cơm, hỏi thăm Chu Tường cực kỳ tỉ mỉ.

Hôm đó, cơm nước xong xuôi, hai người lái xe về nhà, Yến Minh Tu nói với Chu Tường, “Mẹ em thích anh lắm.”

Chu Tường chớp mắt, “Sao cậu biết?”

“Mẹ em thích đẹp trai, lúc trước bà cũng thích Uông Vũ Đông, nhưng mấy năm nay Uông Vũ Đông quá đáng quá. Nghe anh cả nói, lúc nào TV chiếu quảng cáo của anh, mẹ em cũng xem không chớp mắt.”

Chu Tường cười bảo, “Vậy thì mùa đông tôi phải tập thể hình để mùa hè cho mẹ cậu xem cơ bắp, như thế có ích lợi gì không?”

Yến Minh Tu mờ ám nói, “Chẳng riêng mẹ em, em cũng thấy có ích.”

Chu Tường híp mắt, “Bao giờ cậu lành lặn cũng phải chăm chỉ tập luyện đi, nếu không thì hè này chúng ta không đi nghỉ nữa, tôi sẽ tự tìm mỹ nam ăn chơi một mình. Là một chàng gay điển trai, tôi muốn người yêu tôi phải có tám múi cơ bụng.”

Yến Minh Tu hừ một tiếng, “Em có tám múi hay không, lát anh sờ thử là biết.”

“Bây giờ không tính, để xem 4-5 tháng sau có giữ được không đã. Ngày nào cũng chờ tôi đút cơm tận miệng, tắm rửa cũng ngồi im, quần áo toàn phải nhờ tôi mặc, chỉ bó bột một tay thôi, sao lại lười biếng thế? Mới một tháng mà cậu đã lên 4kg, cứ thế này…” Chu Tường cười ha hả, “Chẳng cần cậu rút lui khỏi showbiz, các fan cũng tự bỏ rơi cậu thôi.”

Yến Minh Tu giơ tay nhéo nhéo eo hắn, bĩu môi, “Thế còn anh? Anh cũng định bỏ rơi em à? Kể cả em biến thành lão béo, anh cũng không được đi tìm thằng khác đâu.”

Chu Tường cười không ngừng nổi, “Sao mà bụng dạ hẹp hòi thế, tôi chỉ đùa thôi mà. Nhưng cũng phải nói thật, tay cậu đỡ chưa vậy? Cả ngày bón cơm mặc quần áo cho cậu, lãng phí thời gian của tôi quá, chúng ta có làm được gì khác đâu?”

Yến Minh Tu híp mắt cười, thỏa mãn như một con hồ ly mới được ăn no bụng, “Em nói đỡ lúc nào thì sẽ đỡ lúc ấy.”

“Hở, sao lại chơi xấu thế.”

Yến Minh Tu chỉ cười mà không nói.

Chu Tường đang định mắng y mấy câu, điện thoại đột ngột reo lên, hắn lấy tai nghe trong túi áo nhét vào lỗ tai, đang lái xe nên hắn cũng không nhìn tên người gọi, cứ thế ấn nghe máy, “Alo?”

“Anh Tường, em đây.”

“A, Khê Nhung à.” Chu Tường hơi ngạc nhiên, hắn vô thức nhìn sang Yến Minh Tu, thấy Yến Minh Tu khẽ nhíu mày.

“Anh Tường, anh đang làm gì đó?”

“Anh đang lái xe.”

“Em nói ngắn gọn thôi vậy, ngày mai em phải về Mỹ, chắc mấy tháng sau không quay lại được, chúng ta gặp nhau trước khi em đi được không?”

Tuy Yến Minh Tu không nghe thấy Lan Khê Nhung nói gì, nhưng nhìn vẻ ngập ngừng của Chu Tường, đại khái y cũng biết Lan Khê Nhung muốn gặp mặt. Chẳng buồn suy nghĩ, y giơ tay định cướp tai nghe của Chu Tường.

Chu Tường nghiêng đầu tránh, khe khẽ nạt, “Đừng quấy.”

Lan Khê Nhung ngừng một chút, “Anh đang ở cùng gã ta à?”

“Ừ, bọn anh đang về nhà.”

Lan Khê Nhung trầm ngâm hồi lâu, cười khổ nói, “Trước sau gì em cũng không bằng được gã.”

Chu Tường khẽ thở dài. Hắn vừa lái xe vừa né tránh Yến Minh Tu, cảm thấy quá nguy hiểm, hắn đậu xe luôn tại ven đường.

Hắn giữ chặt tai nghe, không cho Yến Minh Tu cướp giật, thấp giọng nói, “Khê Nhung, cám ơn cậu giúp đỡ anh suốt thời gian qua. Không có cậu và anh Uy, chẳng biết anh sẽ thế nào nữa.”

“Anh biết em không muốn nghe mấy lời khách sáo này mà.” Giọng nói của Lan Khê Nhung vô cùng dễ nghe, vừa thanh vừa rõ, như làn gió xuân khẽ lướt qua da, nhưng lại hoàn toàn không hề nữ tính, y quả không hổ diễn viên – ca sĩ trời sinh, không có điểm nào của y là không hấp dẫn. Khi ấy đúng là Chu Tường có ý với y, đứa bé trai vừa sạch sẽ vừa đáng yêu, ai gặp cũng thích, tiếc là bây giờ hắn không còn nhớ cảm giác động lòng vì y là như thế nào nữa.

Nếu như ngày đó Lan Khê Nhung cũng chấp nhận hắn, mọi chuyện đã khác hẳn rồi.

Nhưng đời người không có nếu như.

Chu Tường thở dài, “Không phải khách sáo mà, Khê Nhung, anh thật sự rất biết ơn cậu, anh cũng rất mừng vì cậu đã thành danh. Chỉ có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mới xứng đáng với người như cậu, cậu cứ quên anh Tường đi.”

Lan Khê Nhung thở dài, tiếng thở dài mang bao thương tâm và cay đắng, Chu Tường cũng áy náy trong lòng.

“Anh Tường, ngày mai em đi rồi, thật sự không thể gặp em một lần sao?”

Chu Tường suy nghĩ một lát, “Đâu phải cậu không về nữa, lần sau cậu về, chúng ta sẽ gặp, nhất định, được chứ?” Hắn nghĩ, đến khi Lan Khê Nhung trở về, có lẽ y sẽ thản nhiên chấp nhận chuyện của hắn và Yến Minh Tu, tới lúc đó cả hai sẽ không còn khó xử nữa.

Lan Khê Nhung khàn khàn nói, “Anh Tường, hi vọng lần này anh không lựa chọn sai.”

Chu Tường khẽ nở nụ cười, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Yến Minh Tu, hắn nói, “Anh cũng hi vọng thế.”

Cúp máy, Chu Tường nghiêng đầu nhìn vẻ ấm ức trên mặt Yến Minh Tu, rõ ràng đang cố nhịn không bùng nổ, nhịn đến khó chịu, Chu Tường vừa gác máy, y đã truy vấn ngay, “Nói gì thế? Muốn gặp anh à? Mẹ kiếp thằng ranh con, bám mãi không tha, chuyện của chúng ta liên quan gì đến nó, đúng là âm hồn bất tán!”

Chu Tường nói, “Đừng nói thế, cậu ấy chỉ quan tâm đến tôi thôi.”

Yến Minh Tu hừ lạnh, lẩm bẩm, “Ở luôn bên Mỹ đi cho xong, đeo bám làm gì nữa.”

Chu Tường vỗ vỗ mặt y, “Đừng trẻ con thế, ài, mấy tuổi rồi…” Nói xong, hắn khởi động xe.

Yến Minh Tu ôm lấy hắn, mím môi mím miệng nhìn hắn.

Trong xe không bật đèn, chỉ có đèn đường lờ mờ chiếu sáng, khung cảnh rất mờ ảo, nhưng đôi mắt Yến Minh Tu lại đặc biệt sáng ngời, sáng ngời như có thể soi rọi lòng người.

“Sao thế?”

“Anh Tường, bất kể người khác tốt thế nào, anh cũng không được nhìn, không được nghĩ.”

Chu Tường bật cười, “Nói gì thế…”

“Em nói thật đấy. Em biết anh và họ Lan kia quan hệ không tồi, anh cũng có nhiều thiện cảm với nó. Em với anh đều là gay, em biết đàn ông nghĩ cái gì trong đầu. Em không tin trước kia nó đeo bám anh hàng ngày như thế mà lại không có ý đồ gì khác với anh.”

Chu Tường xoa xoa tóc y, hơi xấu hổ, “Ừ.”

Yến Minh Tu nâng cằm hắn lên, để bốn mắt nhìn thẳng vào nhau, “Anh Tường, nhưng đó đều là chuyện đã qua, bây giờ anh đã có em, dù nó có tốt với anh thế nào, anh cũng chỉ được nhìn em, nghĩ về em. Trên đời này không ai cần anh như em cả, anh không được làm em lo, hiểu không?”

Chu Tường lẳng lặng nhìn y, nhìn đôi mắt ngập tràn cảm xúc, hắn nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt y, dịu dàng nói, “Yên tâm đi, trong mắt tôi vẫn luôn chỉ có một mình cậu.”

Cuối cùng Yến Minh Tu mới nở nụ cười, y nâng khuôn mặt Chu Tường lên, nồng nàn hôn đôi môi mềm của hắn. Chu Tường cũng ôm lấy y, hai người cuồng nhiệt hôn nhau trong chiếc xe nhỏ hẹp, bờ môi ướt át, khoang miệng ấm nóng, hương vị quen thuộc, tất cả đều khiến họ thật an tâm. Tuy chỉ là một nụ hôn, nhưng ý nghĩa lại vô cùng lớn.

Được ở bên người mình yêu, dù nóng dù lạnh, dù trong hoàn cảnh nào họ cũng sẽ bảo vệ nhau, ôm lấy nhau, ủ ấm cho nhau, đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất.

Chỉ một nụ hôn, nhưng cũng đủ để người ta chìm sâu trong nó.



Hai người định về thẳng nhà, nhưng Chu Tường đột nhiên nhớ hôm nay Yến mama mang cho họ rất nhiều cá thu tươi, hơn mười kg, hai người ăn không hết, hắn muốn chia cho Trần Anh ăn cùng, vì thế hai người liền đến chỗ Trần Anh.

Trần Anh đã quen với việc hai người sống chung, Chu Tường không về nhà, bà cũng không gọi hỏi, bà biết con trai lớn sẽ phải chuyển ra ngoài, dù Chu Tường thích nam hay thích nữ, ngày này sớm muộn cũng phải đến.

Dù thất vọng vô cùng, nhưng Trần Anh cũng không biểu hiện ra, bà chỉ dặn dò Chu Tường, nếu không bận thì một tuần về ăn cơm một lần.

Bình thường có dì Vương làm bạn, Trần Anh cũng không cô đơn, nhưng thấy hai người cùng về, bà vẫn vừa mừng vừa sợ. Thấy cả hai vào nhà, bà vội vàng hỏi ngay, “Ăn cơm chưa?”

“Mẹ, hơn tám giờ rồi, bọn con ăn rồi mà. Mẹ của Minh Tu mang đến một ít cá thu ướp lạnh, vẫn còn tươi lắm, bọn con ăn không hết, mẹ lấy một nửa đi.”

“Ừ ừ, ngon đấy, dì Vương ơi, bỏ vào tủ lạnh đi.”

Dì Vương đang sung sướng nhìn Yến Minh Tu và Chu Tường, nhìn kiểu gì cũng thấy thích, chỉ hận không thể sinh hai đứa con trai như thế này, nghe Trần Anh nói, dì mới lưu luyến tiếc thương đi vào nhà bếp.

Trần Anh đeo kính mắt, lấy bệnh án ra, “Hai hôm nay mẹ đọc cái này, nhưng mà chữ bác sĩ khó nhìn quá, có nhiều từ mẹ không đoán được.”

“Dì à, dì không cần đoán nữa, có vấn đề gì, lúc đến làm thẩm tách, dì cứ hỏi thẳng bác sĩ là được.”

“Ối, thế thì phiền người ta lắm, bác sĩ cũng bận mà.”

“Mẹ, chữa bệnh không được sợ phiền.” Chu Tường ngừng một chút, “Có chuyện này, con nghĩ lâu rồi, hôm nay muốn nói với mẹ.”

“Con nói đi.”

“Chuyện thay thận cho mẹ.”

Trần Anh gật gật đầu, “Ừ, chuyện này… Nghe nói tỷ lệ thành công không cao, trừ phi…” Trần Anh đột nhiên mở to mắt, trừng trừng nhìn Chu Tường, “Mẹ nói cho con biết nhé Chu Tường, mẹ cấm con đi làm xét nghiệm thận đấy. Thận của con, đánh chết mẹ cũng không dùng, con đừng bao giờ nghĩ nữa!”

Chu Tường không ngờ Trần Anh lại phản ứng kịch liệt đến thế, “Mẹ à, để con nói đã, mỗi người có hai quả thận…”

“Đừng nói mấy cái đó với mẹ, mẹ thừa biết rồi, nhưng mẹ không cho phép con. Cắt một thứ trong người, làm gì có ai không bị ảnh hưởng? Mẹ không tin. Mẹ sáu chục tuổi rồi, con mới hơn hai mươi, trẻ trung như thế, còn cả quãng đường dài phía trước, chẳng cần biết thận có hợp hay không, cắt của con lắp vào cho mẹ thì có lợi gì? Mẹ nhất quyết không đồng ý đâu, con đừng bao giờ nghĩ nữa, có chết mẹ cũng không đồng ý đâu. Không thay được thận thì mẹ cứ như thế này cũng được, không sao cả, còn nếu để con mất đi sức khỏe vì mẹ, mẹ thà chết còn hơn.” Trần Anh bắt đầu kích động, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Yến Minh Tu ôn tồn khuyên nhủ, “Dì à, con hiểu băn khoăn của dì, con cũng không tán thành anh Tường đổi thận cho dì. Dù con nói thế này có hơi ích kỷ, nhưng con nghĩ dì cũng hiểu ý con. Con sẽ tìm thận trong trong phạm vi toàn thế giới, con tin rằng vẫn còn rất nhiều hi vọng.”

Chu Tường thở dài, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Trần Anh, lại nhìn sang ánh mắt dịu dàng nhưng dứt khoát của Yến Minh Tu, hắn biết cách này không xong rồi.

Hắn hiểu tâm trạng của Trần Anh, nếu đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không để con mình mạo hiểm như thế. Nhưng tận sâu trong lòng, hắn vẫn luôn cảm thấy mắc nợ Trần Anh, dù sao thân thể này cũng là hắn mượn của con trai Trần Anh.

Trần Anh cầm tay hắn, “A Tường, con phải hiểu cho mẹ, nếu con lo cho mẹ, muốn mẹ sống thêm được vài năm, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ vậy mẹ mới an tâm được. Hứa với mẹ đi.”

Dưới cái nhìn kiên quyết của Trần Anh, Chu Tường bất đắc dĩ gật đầu.

Trần Anh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cười cười, “Hai đứa ăn cơm lâu chưa, chắc tiêu hết rồi nhỉ? Hôm qua mẹ với dì Vương học trên TV, làm mấy món ngọt ngon lắm, để mẹ lấy cho ăn nhé.”

Hai người ở lại ăn bánh ngọt, xem TV, bàn chuyện nhà với Trần Anh, mãi đến hơn mười giờ mới đứng dậy ra về.

Trần Anh tiễn cả hai đển cửa, thở dài một tiếng, sau đó nở nụ cười, “Con trai lớn, lập gia đình, nhanh thật đấy.”

Chu Tường cúi đầu cười, bất thình lình ôm cổ Yến Minh Tu, hắn nói, “Mẹ, cứ coi như mẹ có thêm một đứa con trai đi.”

Trần Anh đỏ hoe mắt, cười hiền từ.



END120.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện