Chinh Phục Học Trưởng

Chương 17



Sau khi vất vả rà soát danh sách giải thưởng trong ban điều hành và ban kiến tập, Tạ Lỗi lại choáng váng, không ai có dáng người tương xứng với học đệ!

Càng bi đát hơn là, lúc đi ngang sân bóng rổ, Tạ Lỗi vô tình phát hiện, các học đệ năm nhất cũng có một số người mặc áo thể thao quân đội kiểu cũ, nhất là trong đó còn có Vương Tử Luân!

“Vương Tử Luân, áo thể thao rằn ri này cậu lấy ở đâu?” Tạ Lỗi cảm giác đã tìm ra sự thật, bắt lấy Vương Tử Luân, ép hỏi.

Vương Tử Luân ngơ ngác đáp, “Đợt trước bọn em thống nhất mua mà, Trương cán sự nói áo của năm thứ tư cũ rồi nên tiện thì mua luôn.”

Tạ Lỗi sửng sốt, “Sao tôi lại không biết chuyện này?”

“Vì trung đội bọn em trưng cầu ý kiến rồi tự quyết định, tự bọn em bỏ tiền mua mà, nhưng nghe nói từ học kỳ sau là thống nhất được phát rồi.” Vết đỏ trên người Vương Tử Luân đã không còn, hiển nhiên không phải người kia, điều này lại khiến Tạ Lỗi có cảm giác thất bại.

Dù áo rằn ri không thể xác nhận năm học, nhưng dựa vào chiếc cúp cũng có thể thu nhỏ phạm vi, tính cả năm nhất thì cũng chỉ thêm ba người mà thôi.

Hắn lại chạy đến phòng điều hành, cán sự thực tập phòng điều hành cũng là sinh viên quốc phòng, cùng học năm thứ ba với hắn. Cán sự thực tập đều được tuyển ra từ sinh viên quốc phòng, trên danh nghĩa là phụ trách một ít công tác văn thư cho ban điều hành, tích lũy kinh nghiệm vì tương lai trong quân đội, nhưng trên thực tế thì bưng trà rót nước dọn vệ sinh và tất cả việc lặt vặt của ban điều hành đều giao cho cán sự thực tập, có thể nói ban điều hành có kết cấu hơi hạn hẹp, nhưng là môi trường rèn luyện tốt cho cán sự thực tập, mai sau vào quân đội cũng sẽ thích nghi nhanh, nên số người chủ động tham gia không ít, có điều mỗi năm chỉ có một vị trí, mà được giữ vị trí này từ năm thứ nhất đến năm thứ ba, chứng tỏ phải rất thông minh và được lãnh đạo ban điều hành yêu thích.

Mà anh bạn năm ba Lý Hoành này cũng khá tinh mắt, thấy Tạ Lỗi lại đến thì cười nói, “Tạ đội trưởng, lại cần cái cúp à?”

“Ừ, có học đệ cần dùng để biểu diễn, định mượn làm đạo cụ.” Tạ Lỗi cảm giác khả năng nói dối của mình đã được học đệ thần bí kia nâng cao lên nhiều.

Lý Hoành cười cười, “Để trong phòng vinh quang ấy, năm ngoái khen thưởng xong, chủ nhiệm bảo thu về hết, vì dù sao thứ đó cũng không tiện dụng, đã vậy còn không khắc tên, hàng năm đến kỳ cứ lôi ra trao tặng là được rồi, giờ ngoại trừ năm ba và năm bốn thì số cúp thu lại đều để trong phòng vinh quang, để tôi cho cậu xem.”

“Phòng vinh quang?!” Tạ Lỗi lắp bắp, vẻ mặt lập tức bối rối.

Lý Hoành không nhận ra, vẫn đưa Tạ Lỗi vào phòng vinh quang, sau đó khẽ nhíu mày, “Phòng này đóng kín suốt ngày, không khí khó chịu thật.” Nói đoạn thì kéo rèm, mở cửa sổ.

Mặt Tạ Lỗi càng đỏ hơn.

Lý Hoành kiểm kê sổ, không ngờ thiếu mất một chiếc cúp, Lý Hoành sầm mặt, “Ô, sao lại mất được nhỉ, một cái đâu rồi?”

“Bình thường làm gì có ai vào phòng vinh quang cơ chứ, ai lấy nhỉ?” Lý Hoành bắt đầu hoảng, cán sự thực tập giống như quản gia của ban điều hành, mất cúp là trách nhiệm lớn, nói không chừng còn phải đền tiền.

“Đừng cuống, để lát về tôi hỏi thăm cho, có khi ai mượn rồi quên trả cũng nên.” Tạ Lỗi vội vàng trấn an.

“Thế thì phiền cậu vậy.” Lý Hoành bất đắc dĩ nói.

Tạ Lỗi nhận lời, sau lại an ủi Lý Hoành mấy câu, hắn không khỏi nghĩ, chẳng lẽ lần trước hắn và học đệ làm chuyện xấu trong phòng vinh quang, học đệ đã tiện tay mang chiếc cúp đi? Học đệ cố tình hay vô ý? Hoặc là người khác mang đi?

Lãng phí cả ngày không thu được kết quả, Tạ Lỗi quay về ký túc xá, càng thêm bực mình. Tối thứ Sáu, rất nhiều sinh viên bản địa và xin phép ra ngoài ngủ, từ buổi chiều đã thi nhau chạy đến quán net tá túc qua đêm, nên ký túc xá chẳng còn lại mấy người.

Tạ Lỗi thi thoảng cũng ra quán net chơi Dota với các bạn, nhưng hôm nay thật sự không có hứng, hắn bật máy tính xem phim một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.

Kiểu ngắt điện của đại học X vẫn khiến rất nhiều người lên án, bởi vì khu ký túc mới được dùng điện cả đêm, mà sinh viên quốc phòng được nhà trường miễn phí cư trú, nên chỉ được ở ký túc cũ, nguồn điện trong ký túc cũ không mạnh, chỉ còn cách cắt điện để giảm bớt áp lực, mà ký túc xá cũ còn nằm trong một góc vắng vẻ, tối đến, ngoại trừ ánh đèn leo lét trong hành lang và ánh trăng bên ngoài thì không còn gì hết.

Tạ Lỗi nằm xuống chưa bao lâu thì tiếng mở cửa rồi đóng cửa cài then truyền tới.

“Ai đó?” Tạ Lỗi chưa kịp ngồi thẳng dậy đã bị ánh đèn pin rọi vào mặt, sau khi đèn pin tắt, không gian lại chìm vào bóng tối.

Lúc này có người tới bên giường, đè Tạ Lỗi nằm xuống.

“Ai?!” Tạ Lỗi lập tức vùng vẫy.

“Học trưởng…” Âm thanh vừa cất lên, thân thể Tạ Lỗi tức khắc cứng đờ, vô thức đưa tay lần tìm điện thoại bên cạnh.

Nhưng người nọ linh hoạt bắt lấy hai tay Tạ Lỗi, kìm giữ cả hai tay hắn chỉ bằng một bàn tay. Sức Tạ Lỗi tất nhiên không thể không vùng ra được, nhưng sau khi bắt được hắn, người nọ lập tức đè hắn xuống, mạnh bạo hôn, bàn tay còn lại nhanh nhẹn vén lớp áo ba lỗ trắng của hắn, vươn đến ngực hắn mà xoa nắn, Tạ Lỗi bị ve vuốt đến nhũn cả người, cũng say sưa hôn lại nồng nhiệt.

Sau một lúc lâu, người nọ đứng dậy, liếm một bên tai Tạ Lỗi, cười nói, “Hôm nay học trưởng đi tìm thứ này phải không?”

Một vật gì đó lạnh băng áp vào má hắn, phản chiếu ánh sáng le lói bên ngoài, mơ hồ có thế thấy đó là một vật bằng thủy tinh trong suốt.

Chiếc cúp!

“Tôi đã biết học trưởng sẽ không ngoan mà, sao rồi, tìm được tôi chưa?” Giọng điệu đắc chí của người nọ làm Tạ Lỗi giận nghiến răng, nhưng hắn im lặng không nói lời nào.

Chiếc cúp lạnh lẽo chầm chậm lướt qua má Tạ Lỗi, xuống cổ, ngực, bụng, sau đó áp lên quần lót hắn, góc cạnh thô cứng lại khiến hắn hưng phấn vô cùng, hai chân bất giác giật giật, quấn lấy chân người nọ.

Người nọ đặt chiếc cúp vào tay hắn, “Học trưởng cầm cho chắc nhé, hôm nay anh có nên bị phạt không nào?”

Tạ Lỗi im lặng một thoáng mới ấm ức đáp, “Có… thưa học đệ… chủ nhân…”

“Ha ha, hôm nay thấy anh vất vả như vậy, cho phép anh miễn gọi tôi là học đệ chủ nhân.” Bàn tay người nọ lại bắt đầu quanh quẩn trên người Tạ Lỗi, động tác càng lúc càng nóng bỏng và nhiệt liệt, “Hôm nay cứ gọi tôi là chồng yêu, chồng yêu hàng bự.”

Dù là trong bóng tối, Tạ Lỗi cũng biết mặt mình đang đỏ phừng phừng, bởi vì đây chính là một phần trong bộ truyện khác của hắn, trong mỗi bộ H văn hắn viết, xưng hô thầm kín của tiểu công và tiểu thụ đều khác nhau, mà bộ H văn kia trùng hợp có tình tiết tiểu thụ bị tiểu công mạnh mẽ làm nhục trong ký túc xá.

Bây giờ Tạ Lỗi đã hiểu, khi học đệ xác định xưng hô, không chỉ là xưng hô, mà còn hàm ý rằng Tạ Lỗi phải sắm vai tiểu thụ trong chính tiểu thuyết của hắn, nhưng Tạ Lỗi chỉ viết lời kịch, còn thật sự nói ra những lời này thì vẫn khó khăn.

Tạ Lỗi cảm thấy mình bị chính H văn của mình chôn sống rồi.

Người nọ nâng đùi Tạ Lỗi lên, bàn tay thẳng thắn tiến vào quần lót tam giác của hắn, mạnh mẽ nắm chặt vật bên trong, “Học trưởng dâm đãng, hôm qua tôi đã nói sẽ phạt anh thật nặng, anh chuẩn bị chưa?”

Một đêm mưa rền gió dữ, cứ như vậy bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện