Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 47



Từ thứ hai đi làm, Tô Hoài đã nghĩ đến chủ nhật sẽ làm gì cho Hoắc Văn Hứa.

Anh nhớ nhung bánh mochi nhân lâu rồi nên nhất định phải làm.

Cô phải mua nguyên liệu, không thể chỉ làm bánh mochi nhân đậu, cho nên không bằng dứt khoát mời anh đến nhà ăn cơm.

Ngoài mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật, Tô Hoài cũng rất muốn chân thành mời Hoắc Văn Hứa đến nhà ăn một bữa cơm, cảm ơn ban đầu anh thu nhận và cho cô một chốn dung thân.

Suy cho cùng, bữa cơm cảm tạ này đã từ năm năm trước, thật ra tính đến hiện tại vẫn chưa ăn được.

Lúc Tô Hoài nghiêm túc học tập và làm việc thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng một tuần này lại chậm một cách khác thường, mỗi ngày Tô Hoài đều thắc mắc sao còn chưa đến chủ nhật.

Vất vả lắm mới đến thứ sáu, không chờ Tô Hoài vui vẻ, Hoắc Văn Hứa gọi điện thoại đến nói đội cứu hộ có nhiệm vụ, núi Ngọc Trần có ba học sinh trung học đi lạc, phải vào núi tìm người, anh bận bịu thì có lẽ Tô Hoài sẽ không thể gọi cho anh, cho nên nói với cô trước.

Thứ bảy Tô Hoài vốn còn có hẹn với Lý Nhược Ninh và Kiều Niệm cùng ăn cơm, nhưng Kiều Niệm cũng đi núi Ngọc Trần, cho nên chỉ còn lại cô và Lý Nhược Ninh.

Chuyện ba học sinh trung học đi lạc vào núi Ngọc Trần gây chấn động khá lớn, truyền thông đều đưa báo cáo hoặc phát sóng trực tiếp, đội phòng cháy chữa cháy và đội cứu hộ của Thành phố Vân đều đi đến đó.

Núi Ngọc Trần rất cao rất lớn, trừ một phần nhỏ được khai thác ra, phía sau là phần đất kéo dài mấy dặm.

Chính phủ nhiều lần cảnh cáo không được tự đi vào núi Ngọc Trần, nhưng luôn có những người không nghe khuyên bảo mà muốn khiêu chiến ngọn núi có độ khó cao.

Ban đầu Tô Hoài chạy vào đó rồi ngã xuống núi, nhưng lúc đó cô hoảng sợ nên không biết đường đi. Vả lại đi vào không sâu, nếu không Hoắc Văn Hứa bọn họ đã không nghe thấy tiếng kêu cứu của cô.

Một ngày một đêm rồi, truyền thông bên này vẫn không có một chút tin tức nào, Tô Hoài gửi mấy tin nhắn cho Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa cũng không trả lời.

Sáng sớm chủ nhật trời bắt đầu có mưa nhỏ, Tô Hoài vừa làm bánh mochi nhân đậu vừa xem tin tức, nhưng vẫn không có tin tức của ba học sinh trung học kia.

Trên truyền hình phát sóng trực tiếp là nhân viên cứu hộ mặc áo mưa, bọn họ đi trên con đường lầy lội, nếu không cẩn thận là lăn xuống dưới.

Trái tim Tô Hoài luôn thấp thỏm.

Buổi chiều, Lý Nhược Ninh gọi đến, hỏi Tô Hoài có muốn đi cùng cô ấy lấy tiền thưởng của cuộc thi người mẫu lần trước không.

Vài ngày trước, ban tổ chức nói với Lý Nhược Ninh rằng bọn họ bên kia muốn tổ chức một bữa tiệc tối, phát tiền thưởng trong tiệc tối, thời gian được ấn định vào chủ nhật tuần này.

Lý Nhược Ninh ban đầu vốn muốn bảo Tô Hoài đi cùng cô ấy, nhưng lúc đó Tô Hoài đã hẹn với Hoắc Văn Hứa.

Tô Hoài suy nghĩ rồi đồng ý.

Tiệc tối được tổ chức trong một hội sở tư nhân, không có thẻ hội viên thì không thể vào.

(*) Hội sở là chỗ vui chơi giải trí.

Tô Hoài đi theo Lý Nhược Ninh vào hội sở tư nhân, nhưng bị ngăn lại ngay cửa phòng tiệc, bởi vì sảnh tiệc chỉ cho phép những người mẫu tham gia cuộc thi đi vào.

Đối với một bữa tiệc tối, không có thư mời thì không có cách nào vào được, đó là chuyện bình thường, Tô Hoài bảo Lý Nhược Ninh đi vào, bản thân sẽ đợi ở cửa.

Lý Nhược Ninh không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, vốn cho rằng chỉ đi theo quy trình đến chụp hình, nhận tiền thưởng, nào nghĩ tới còn có nhiều quy tắc như vậy.

"Nếu không thì cậu về trước đi?" Lý Nhược Ninh nói với Tô Hoài.

"Đến cũng đến rồi." Tô Hoài nói với cô ấy, "Cậu vào đi, tớ ở cửa chờ cậu."

Cửa phòng tiệc không có ngồi chỗ, Tô Hoài đứng trong góc tường, dựa vào tường xem điện thoại di động, chỗ không xa bên cạnh còn có hai cô gái khác, chắc cũng bị ngăn lại không vào được, nên ở bên ngoài chờ người.

Tô Hoài lướt xem tin tức trên mạng, vẫn không có tin tức phát hiện ra ba học sinh trung học, mà hai ngày qua, ghi chép trò chuyện giữa cô và Hoắc Văn Hứa đều dừng ở phía của cô.

Cô biết trong núi không có tín hiệu.

Nhưng cũng đã hai ngày hai đêm, chắc có lẽ đã đổi một đội ngũ nhân viên tìm kiếm khác, nếu không cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.

"Tổng giám đốc Hoắc, ngài đến rồi, mời vào."

Bây giờ Tô Hoài tương đối nhạy cảm với chữ "Hoắc", nghe thấy tiếng thì nhìn sang, sau đó cả người sửng sốt.

Một người đàn ông tây trang giày da đứng ngay cửa phòng tiệc.

Ông ta không thay đổi nhiều so với năm năm trước, Tô Hoài có thể nhận ra trong nháy mắt.

Là Hoắc Phong Huy.

Trong lòng Tô Hoài chấn động.

Sao ông ta lại ở đây?

Chờ Hoắc Phong Huy đi vào sảnh tiệc, Tô Hoài đi qua, giống như lơ đãng hỏi: "Người vừa rồi là ai vậy? Vì sao ông ta có thể đi vào? Không phải chỉ có người mẫu mới được vào à?"

Nhân viên làm việc ở cửa nhìn cô, cạn lời: "Cô thật thú vị, đây là nhà tài trợ, ông ta không đi vào thì ai phát tiền thưởng cho bọn họ?"

Nhà tài trợ?

Tô Hoài chỉ cảm thấy đầu óc ong ong.

Lý trí nói với cô Hoắc Phong Huy là thương nhân, tài trợ một cuộc thi người mẫu là không vấn đề gì, nhưng... Người này là Hoắc Phong Huy.

Tô Hoài lập tức nhấc điện thoại gọi cho Lý Nhược Ninh.

Điện thoại di động của Lý Nhược Ninh tắt máy.

Không phải bởi vì hết pin tắt máy, trước khi Lý Nhược Ninh đi vào, điện thoại di động còn gắn với cục sạc dự phòng.

Tô Hoài hít một hơi thật sâu, buộc bản thân bình tĩnh.

"Nhà bạn tôi xảy ra chuyện rồi, tôi phải gặp cô ấy càng sớm càng tốt." Tô Hoài nói với nhân viên làm việc ở cửa.

"Có chuyện gì thế?"

"Cô ấy... Bà cô ấy qua đời." Tô Hoài mặt không chút thay đổi mà nói.

"À." Nhân viên làm việc cười nhạo, "Được rồi, đừng tìm lý do, cô chỉ muốn đi vào thôi, ngại quá, tôi không làm chủ được, cô chờ ở ngoài đi."

Nhân viên làm việc nhìn cô từ trên xuống dưới một phen, lại nói: "Với điều kiện này, sao cô không tham gia tranh giải, nói không chừng có thể giành hạng nhất đấy, hiện tại không vào được."

"Tôi không muốn vào trong." Tô Hoài bình tĩnh nói, "Anh bảo cô ấy ra đây, bà cô ấy qua đời là chuyện lớn, tôi phải nói với cô ấy."

Nhân viên làm việc nghi ngờ nhìn cô, như đang suy nghĩ lời nói của cô, nhưng mấy giây sau vẫn lắc đầu: "Chờ bữa tiệc kết thúc rồi nói với cô ấy đi."

Tô Hoài càng lúc càng chắc chắn bên trong có quỷ, nếu không thì nhân viên làm việc sẽ không như thế này.

"Nếu đã như vậy..." Tô Hoài quơ quơ điện thoại di động, "Tôi sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát?" Nhân viên làm việc không thể tin nâng mi mắt, "Cảnh sát quản chuyện này sao?"

"Tôi nói các anh giam giữ phi pháp thì không sai chứ? Nếu không vì sao không thể bảo cô ấy ra đây?"

"Cô... Có bệnh hả?"

Nhân viên làm việc đi đến giật điện thoại di động của Tô Hoài, Tô Hoài né tránh cô ta, sau đó cúi người chui qua cánh tay cô ta, đưa tay đẩy cửa phòng tiệc.

Cô còn chưa dùng sức, cánh cửa đã mở ra từ bên trong, Tô Hoài và người sau cửa bốn mắt nhìn nhau.

Là Hoắc Phong Huy!

Tô Hoài vô thức lùi một bước.

"Làm gì vậy?" Hoắc Phong Huy không vui nhìn cô.

Thấy khuôn mặt của cô, đầu tiên Hoắc Phong Huy nhướng mày kinh ngạc, mấy giây sau mới từ từ híp mắt lại, không quá chắc chắn hỏi: "Tô, Tô Hoài?"

"Tổng giám đốc Hoắc, cô gái này đang ở đây quấy rối, cứ muốn đi vào gặp bạn của cô ấy." Nhân viên làm việc đi qua bắt lấy cánh tay của Tô Hoài, muốn kéo cô qua một bên.

Tô Hoài nghiêng đầu nhìn anh ta: "Thả tay ra, nếu không tôi báo cảnh sát nói anh vô lễ."

"Còn dám uy hiếp tôi?" Người đàn ông nâng cánh tay lên.

Tô Hoài không nhúc nhích cũng không lùi bước, lẳng lặng nhìn anh ta.

Người đàn ông định hù dọa cô, không ngờ cô không sợ hãi, anh ta lại không thể đánh cô thật, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

"Cô ấy sẽ thật sự báo cảnh sát." Hoắc Phong Huy hất cằm với người đàn ông kia, người đàn ông do dự trong một chốc, rồi thả tay.

"Tô Hoài." Hoắc Phong Huy quay lại nhìn Tô Hoài, nụ cười xuất hiện trên gương mặt phát tướng, "Đã lâu không gặp."

Tô Hoài không nhìn ông ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Bạn tôi đang ở bên trong, bà cô ấy qua đời rồi, tôi phải dẫn cô ấy về." Bà qua đời chỉ là một cái cớ, cô chỉ muốn gặp Lý Nhược Ninh mà thôi.

"Vậy à? Thật trùng hợp." Hoắc Phong Huy hiển nhiên không tin lời giải thích của Tô Hoài, tầm mắt đánh giá Tô Hoài hồi lâu mà không nói chuyện.

Sau lưng Tô Hoài nổi da gà, cảm giác chán ghét, Tô Hoài nhìn ông ta: "Bảo bạn tôi ra đây, nếu không tôi báo cảnh."

Hoắc Phong Huy khẽ cười một tiếng: "Năm năm rồi, cô gái à, còn lấy chuyện báo cảnh sát ra dọa người ta à? Sao, cậu chủ lớn nhà họ Hoắc không bảo vệ cô nữa ư?"

Kể từ năm đó Hoắc Văn Hứa mang Tô Hoài ra khỏi nhà ông ta, Hoắc Phong Huy không còn tâm tư gì với cô gái này nữa. Dù sao ông ta cũng biết người nào nên trêu chọc, người nào không nên trêu chọc.

Nhưng ông ta không ngờ mấy năm sau vẫn có thể gặp lại cô, hơn nữa cô gái không bớt đi sự thuần khiết, mà dáng người càng lúc càng lả lướt.

Vài ngày trước đó, ông ta nghe nói Hoắc Văn Hứa về nước thì bắt đầu xem mắt, cô nhóc này phỏng chừng đã sớm bị bỏ rơi.

Năm đó cầu mong mà không có được, lòng tự ái của đàn ông bị quấy phá, Hoắc Phong Huy khó tránh khỏi một lần nữa có tâm tư.

"Cô cho rằng con gái bây giờ cũng như cô, động một chút là chạy trốn nhảy xuống núi, còn cầm dao uy hiếp tôi ư?" Hoắc Phong Huy cong môi cười một tiếng, "Chữ lợi ngay trên đầu, đều là chuyện anh tình tôi nguyện, không phải cô muốn gặp bạn cô sao, đi với tôi, tôi cho cô xem thử bạn cô lựa chọn thế nào."

Hoắc Phong Huy nhường ra vị trí ngay cửa, trong mắt mang theo hứng thú khó che giấu: "Có dám vào không?"

Nhìn thấy nhiều phụ nữ nhào vào ngực, loại phụ nữ tránh né e sợ ông ta không kịp quá thu hút khơi gợi sự hứng thú của ông ta.

Hoắc Phong Huy không ngờ Tô Hoài không chút do dự đẩy cửa đi vào.

Sảnh tiệc cũng không phải là sảnh tiệc, chỉ là một căn phòng lớn, vừa vào đã nhìn thấy những người mẫu có vóc người ưu việt hoặc ngồi hoặc đứng, mà trên ghế sô pha dài bằng da có mấy người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi đang ngồi chờ, trên bàn là hai chiếc vali đựng tiền giá trị lớn là trăm tệ.

Nghe thấy âm thanh, người trong căn phòng nhìn sang đây, mấy người đàn ông nhìn Tô Hoài, ánh mắt sáng rực không hề che giấu.

Lý Nhược Ninh khoanh tay ngồi trong góc, thấy Tô Hoài đi vào thì nhíu mày, đang muốn đi qua, nhưng nhìn thấy vị Tổng giám đốc Hoắc đứng ở bên cạnh Tô Hoài.

"Bạn cô là ai?" Hoắc Phong Huy hỏi.

Tầm mắt Tô Hoài vòng một vòng quanh căn phòng, đầu tiên nhìn thấy Triệu Đình Đình cách cô gần nhất, sau đó mới tìm thấy Lý Nhược Ninh ở trong góc.

Triệu Đình Đình nhìn thấy Tô Hoài thì có chút bất ngờ, chần chừ muốn mở miệng, Tô Hoài đã nhìn Lý Nhược Ninh, bình tĩnh nói: "Ninh Ninh, bà cậu qua đời rồi, ông nội bảo tớ dẫn cậu về nhà."

Lý Nhược Ninh thoáng ngẩn ra, bà cô ấy đã qua đời mười năm trước rồi.

Không hiểu Tô Hoài có ý gì, nhưng Lý Nhược Ninh vẫn đáp một tiếng, sau đó đi đến trước mặt Tô Hoài.

Hoắc Phong Huy nhìn Lý Nhược Ninh, cười một tiếng, sau đó nói: "Cô gái, cô xác định muốn đi chứ?"

Lý Nhược Ninh hơi nhíu mày, liếc nhìn Tô Hoài, rồi mới nhìn ông ta, lạnh lùng nói: "Vì sao không thể đi?"

Hoắc Phong Huy cầm một bản hợp đồng trên bàn lên vỗ một cái, giọng điệu dịu dàng: "Hợp đồng vừa rồi đã nói với cô, ký bản hợp đồng này rồi, cô chính là người của công ty. Công ty sẽ sắp xếp công việc cùng với việc học sau này của cô, thực hiện lý tưởng của bản thân trong tầm tay, nhưng nếu cô đi bây giờ, cơ hội này không còn nữa đâu."

Lý Nhược Ninh đang định nói chuyện, thư ký ở một bên ngắt lời cô ấy, bổ sung: "Cô cũng có thể lựa chọn không ký, nhưng những người không được công ty chúng tôi sử dụng thì có lẽ cũng không có công ty khác dám sử dụng đâu, cô hiểu không?"

Không chỉ Lý Nhược Ninh hiểu, những người trong căn phòng cũng hiểu lời này.

Không phải là không được các công ty khác sử dụng, mà là không có công ty dám sử dụng bọn họ nữa.

Đây là uy hiếp.

Ban đầu bọn họ chỉ cho rằng đây là một cuộc thi người mẫu nhỏ, nhưng vừa rồi, ban tổ chức bên này nói có thể ký hợp đồng với tất cả bọn họ, đây có thể coi là niềm vui ngoài ý muốn, dù sao bọn họ đến tham gia cuộc thi vì có thể có một ngày được đứng trên sân khấu quốc tế.

Nhưng ý tứ của Tổng giám đốc Hoắc rất rõ ràng, nếu bọn họ từ chối ông ta, sau này có lẽ không có công ty nào dám ký hợp đồng với bọn họ nữa.

Tô Hoài nhíu mày, rốt cuộc cô cũng hiểu câu Hoắc Phong Huy nói rằng để cô xem thử lựa chọn của bạn mình là có ý gì.

Cô không biết Hoắc Phong Huy ký với những cô gái này rốt cuộc với mục đích gì, nhưng uy hiếp và dụ dỗ ẩn trong lời nói của ông ta rất có sức hấp dẫn với những cô gái tầm hai mươi tuổi.

Thậm chí vào giờ phút này, cô cũng không dám xác định Lý Nhược Ninh sẽ lựa chọn thế nào.

Lòng bàn tay Tô Hoài có một tầng mồ hôi.

Cô đứng ở cửa, giống như đứng giữa bóng tối và ánh sáng.

Hoắc Phong Huy đến gần cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Nếu cho cô thêm một lần để lựa chọn, năm đó cô còn chạy không? Cậu chủ lớn nhà họ Hoắc cho cô cái gì, tôi đều có thể cho cô."

Tô Hoài nhìn ông ta, gương mặt của ông ta dữ tợn trong mắt của cô, giống như rắn độc đang thè lưỡi với người ta.

Một bàn tay kéo cánh tay Tô Hoài.

"Đi thôi, về thăm bà của tớ." Lý Nhược Ninh hơi nghiêng người chắn Tô Hoài ở phía sau, sau đó nhìn Hoắc Phong Huy, "Vị Tổng giám đốc này, tôi không ký hợp đồng, có thể đưa tiền thưởng ba mươi ngàn tệ của tôi cho tôi không?"

Hoắc Phong Huy dường như không ngờ cô ấy quyết đoán như vậy, ý vị thâm trường mà cười: "Hôm nay không phát tiền thưởng, ngày mai đến chỗ kế toán công ty để nhận."

Lý Nhược Ninh cau mày: "Các ông định quỵt nợ?"

"Cô gái đừng nói bậy, chúng tôi là công ty chính quy, sao có thể quỵt nợ." Thư ký tiến lên một bước, "Tiền thưởng phải theo quy trình chính quy, phải nhận từ kế toán viên."

Lý Nhược Ninh không vui, còn muốn phản bác, Tô Hoài kéo ống tay áo của cô ấy, Lý Nhược Ninh không nói nữa, nắm cánh tay của Tô Hoài đi ra ngoài.

"Muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, không phải quá tùy tiện rồi sao." Giọng nói lạnh như băng của Hoắc Phong Huy vang lên từ phía sau.

Tiếng nói của Hoắc Phong Huy vừa dứt, hai vệ sĩ đứng trong chỗ tối sau cửa đi ra, đúng lúc chặn đường Tô Hoài và Lý Nhược Ninh.

Lý Nhược Ninh và Tô Hoài đưa mắt nhìn nhau, Lý Nhược Ninh nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tô Hoài thì thầm: "Người này chính là người mà năm đó tớ... Nói với cậu."

Trước giờ gương mặt Lý Nhược Ninh luôn không có biểu cảm gì, giờ xuất hiện một chút thay đổi, rất lâu sau mắng một câu thô tục.

Cô ấy vừa vào đã cảm thấy phòng này kỳ lạ, điện thoại di động bị bọn họ tịch thu, sau đó nói ký hợp đồng, điều kiện của hợp đồng rất tốt, ký kết với công ty để sắp xếp hoạt động còn có tiền thưởng phong phú, chỉ cần ký kết, mỗi người sẽ được cho mười ngàn tệ trước, vừa rồi cô ấy còn bị chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đập cho có chút chóng mặt.

Nếu Tô Hoài không đi vào, có lẽ dù cô ấy cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không chịu nổi cám dỗ mà ký hợp đồng này.

Hiện tại suy nghĩ một chút, Lý Nhược Ninh chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Tô Hoài xoay người nhìn Hoắc Phong Huy: "Vậy chúng tôi làm sao thì mới có thể ra ngoài?"

Đôi mắt tam giác của Hoắc Phong Huy nheo lại, xoay người cầm một chai rượu whisky đặt xuống bàn: "Uống hết là có thể đi."

"Tôi không muốn uống." Tô Hoài nói.

"Không muốn uống?" Hoắc Phong Huy như thể nghe thấy trò cười, "Không uống thì không được đi đâu."

"Vậy sao?" Tô Hoài gật đầu một cái, giơ đồ trang sức là một cái đầu mèo treo trên túi xách, nói với Hoắc Phong Huy, "Tôi đã báo cảnh sát rồi."

"Báo cảnh sát?" Mấy người đàn ông ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy, vẻ mặt có chút cứng ngắc, "Cô báo cảnh sát từ khi nào? Làm sao để báo cảnh sát?"

Bảo vệ muốn đi lên bắt lấy tay cô, bị Lý Nhược Ninh chắn trước người: "Đừng đụng vào cô ấy, tôi có đai đen Taekwondo đấy."

Tô Hoài thò đầu ra từ sau lưng cô ấy, đưa đầu mèo ra trước: "Đồ vật này có thể kết nối với điện thoại di động, lúc cần thiết có thể tự động báo cảnh sát."

"Rất nhiều năm trước, tôi lâm vào cảnh khốn cùng, gửi gắm hy vọng vào việc người khác giúp báo cảnh sát, kết quả rất thê thảm."

Triệu Đình Đình nghe thấy lời nói này, sắc mặt nháy mắt trở nên ảm đạm.

Tô Hoài không nhìn cô ta, chỉ nhìn Hoắc Phong Huy: "Khoa học kỹ thuật tiến bộ rồi, hiện tại tôi không cần người khác báo cảnh sát, có thể tự mình báo cảnh sát."

"Còn nữa, Tổng giám đốc Hoắc, tôi chưa bao giờ đem chuyện báo cảnh sát ra hù dọa người khác."

Tô Hoài nói xong lời này, căn phòng chìm vào yên lặng.

Bên trong căn phòng, bất luận là nam hay nữ, trừ Lý Nhược Ninh đều cảm thấy Tô Hoài nhất định là một kẻ ngốc, có đến mức đó không?

Chẳng qua là một chai rượu thôi mà, không muốn uống, cũng không ai thật sự ép cô.

"Không đến mức đó chứ, Tổng giám đốc Hoắc chỉ đùa một chút thôi." Người nói chuyện là một cô gái, biểu cảm nhìn Tô Hoài chứa đầy vẻ khinh bỉ, "Giả vờ thanh thuần làm màu cái gì, còn báo cảnh sát nữa chứ, đồn cảnh sát là nhà cô mở à."

"Có chuyện của cô à? Câm miệng." Lý Nhược Ninh không vui trừng mắt với cô gái đó, "Đồn cảnh sát là nhà tôi mở đấy, tôi gọi tổ quốc là mẹ thì có vấn đề à?"

Tô Hoài cũng xoay đầu nhìn cô gái kia, nghiêm túc nói, "Chuyện tôi không muốn làm, có người ép buộc tôi làm, cảnh sát sẽ quản lý."

Cô gái: "... Có bệnh."

"Ông Hoắc, để cô ta đi đi." Một người đàn ông đụng vào cánh tay của Hoắc Phong Huy, ra hiệu cho ông ta.

Mặc dù hôm nay bọn họ không làm ra thủ đoạn gì, nhưng đụng phải loại phụ nữ khó dây dưa thì vẫn không muốn gây ra phiền toái.

Hoắc Phong Huy không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Tô Hoài.

Vào giờ phút này, như quay lại năm năm trước, cô gái trước mắt cầm dao kề cổ uy hiếp ông ta.

Khi đó, cô gái trước mắt run rẩy, sợ hãi nhìn ông ta, nhưng hôm nay, kể từ một khắc cô nhìn thấy ông ta, cô chưa bao giờ sợ hãi.

Hoắc Phong Huy nắm chặt quả đấm mà suy nghĩ.

Lần trước ông ta bị buộc thỏa hiệp.

Lần này...

Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên, cánh cửa bị người ta đá văng từ bên ngoài, trừ hai vệ sĩ thì Tô Hoài và Lý Nhược Ninh là người gần cách cửa nhất, bị dọa cho cả người sợ hãi run lên.

Tô Hoài theo bản năng nhìn về phía cửa, sau đó hai mắt sáng rực, vui sướng dâng lên từ đáy lòng rồi lan tràn: "Anh về rồi?"

Ở cửa, Hoắc Văn Hứa mặc bộ đồ cứu hộ màu xanh đậm, miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt thâm trầm đứng đó. Sắc mặt anh nhìn qua mệt mỏi, nhưng ánh mắt rất hung ác, rõ ràng mang theo lửa giận mạnh mẽ.

Ánh mắt Hoắc Văn Hứa rơi trên người Tô Hoài, quan sát cô từ trên xuống dưới rồi mới chậm rãi dời sang khuôn mặt của Hoắc Phong Huy.

Hoắc Văn Hứa bước vào, lạnh lùng cười một cái: "Ồ, đây không phải là chú họ sao? Đã lâu không gặp."

Sắc mặt Hoắc Phong Huy lập tức trở nên khó coi, có thế nào ông ta cũng không ngờ Hoắc Văn Hứa sẽ xuất hiện ở nơi này.

Hoắc Phong Huy nhìn Tô Hoài, nhanh chóng thay thành bộ mặt tươi cười, tiến lên chào hỏi: "Văn Hứa, con thế này là..."

Hoắc Phong Huy nói được một nửa, đã bị Hoắc Văn Hứa tiến lên siết cổ áo ném thẳng lên ghế sô pha.

Hoắc Văn Hứa khom người, đôi chân dài cong lại, chống bàn tay lên bàn uống trà nhỏ, cụp mắt nhìn chằm chằm ông ta, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Chú họ, năm năm trước tôi đã nói gì, chú không nhớ nữa à?"

Vệ sĩ nhìn thấy Hoắc Phong Huy bị chế trụ thì lập tức bước tới, Hoắc Văn Hứa hơi nghiêng đầu, ánh mắt hẹp dài nguy hiểm híp lại, mang theo cảnh cáo.

Hoắc Phong Huy lập tức hốt hoảng nói: "Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

"Văn Hứa, chú có thể giải thích chuyện này." Hoắc Phong Huy vội vàng nói, "Thật đấy, chú có thể giải thích."

Hoắc Văn Hứa đã không ngủ hai ngày hai đêm, vô cùng mệt mỏi, kẹp điếu thuốc hít một hơi thật sâu.

Giờ khắc này, anh thật sự rất muốn giết Hoắc Phong Huy.

Ba học sinh trung học đã được tìm thấy vào hai tiếng trước, một người trong số đó là anh kéo từ dưới núi lên.

Tìm được người rồi thì anh xuống núi, lên xe sạc điện thoại di động đã hết pin, mở nguồn lên, ngoaì tin nhắn của Tô Hoài, còn có một tấm ảnh ông Uông gửi tới.

Ông Uông là cảnh sát năm năm trước anh đã tìm trước khi ra nước ngoài, bảo ông trông chừng Hoắc Phong Huy.

Chỉ là đã hơn năm năm trôi qua, ông Uông không thể điều tra được gì từ chỗ Hoắc Phong Huy, sau đó ông Uông từ chức làm thám tử tư.

Hai người đã rất lâu không liên lạc, anh không biết tại sao ông Uông đột nhiên gửi tin nhắn cho anh, sau khi mở ra, cả người đều trở nên mất bình tĩnh.

Ông Uông gửi một tấm ảnh Tô Hoài và Hoắc Phong Huy đứng trước cửa phòng riêng cho anh.

Hoắc Văn Hứa gọi điện thoại qua, ông Uông nói hôm nay Hoắc Phong Huy tổ chức tiệc, hẹn những cô người mẫu đi thi trước đó. Ông không biết vì sao Tô Hoài cũng xuất hiện ở đó, nhưng vẫn nói với Hoắc Văn Hứa một tiếng.

Ông Uông nói chỉ là một bữa tiệc bình thường, rất khó nói cụ thể là muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không có vấn đề gì lớn, dù sao trước giờ Hoắc Phong Huy luôn rất cẩn thận.

Hoắc Văn Hứa lái xe về, suốt đường đi, cả người anh vừa tức giận vừa lo lắng.

Anh biết người bạn của Tô Hoài gần đây tham gia một cuộc thi người mẫu, khi biết được cuộc thi này là Hoắc Phong Huy làm nhà tài trợ, anh đại khái đoán được ý đồ của Hoắc Phong Huy.

Hoắc Phong Huy sẽ không làm gì ngoài mặt, ít nhất là sẽ không làm gì vào hôm nay.

Nhưng điều này chỉ dành cho những người mẫu tham gia cuộc thi, không phải Tô Hoài.

Với Hoắc Phong Huy mà nói, Tô Hoài là một người mà đàn ông cầu mong nhưng không có được.

Năm đó Hoắc Phong Huy tốn bao nhiêu sức lực như vậy chờ đến khi Tô Hoài mười sáu tuổi và trưởng thành, còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc đính hôn, vì muốn quang minh chính đại có được Tô Hoài.

Bản thân Hoắc Văn Hứa cũng là một người đàn ông, đối với một người đàn ông, anh biết khi cầu mong mà không có được sẽ đáng sợ và mất khống chế như thế nào.

Lúc cảnh sát đẩy cửa bước vào, Hoắc Văn Hứa dập tàn thuốc vào gạt tàn trên bàn, để lại một câu bên tai Hoắc Phong Huy: "Nếu chú họ không nhớ, tôi sẽ khiến cho chú họ nhớ thật lâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện