Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 22



Kể từ cuộc gọi này với Tô Hoài, Hoắc Văn Hứa bắt tay tìm hiểu thông tin của các trường đại học trong nước, còn đặc biệt tìm một tổ chức tình nguyện đăng ký nguyện vọng đại học để hỏi ý kiến, sau đó liệt kê một đống số liệu cho Tô Hoài, chờ thành tích thi tuyển sinh đại học được công bố thì cho Tô Hoài một số lời khuyên liên quan đến việc đăng ký.

Dù sao cũng là cô gái nhỏ do chính mình mang về, bên cạnh cô không có người lớn, vào thời khắc mấu chốt này, chắc hẳn bản thân nên gánh vác trách nhiệm của "ba".

Hoắc Văn Hứa chuẩn bị ổn thoả chờ Tô Hoài tới hỏi, nhưng không đợi được Tô Hoài, lại đợi được Kiều Niệm.

"Đại ca, anh nói thành tích này của tôi có dám đăng ký đại học Thành phố Vân không?"

Hoắc Văn Hứa chống cằm lật xem tài liệu của các trường đại học trên đùi, đuổi cậu ấy: "Em hỏi anh trai em đi, làm sao tôi biết."

"Anh trai tôi đi cứu nạn rồi, đâu có rảnh quản lý tôi, anh tư vấn giúp tôi một chút đi, xin anh đấy, anh trai tốt..."

"Im miệng." Cả người Hoắc Văn Hứa nổi da gà, "Toàn thế giới cũng không phải chỉ có đại học Thành phố Vân, không đăng ký được trường học này thì đăng ký trường học khác, không phải được rồi sao."

"Không được." Kiều Niệm kích động nói, "Cả Tô Hoài và Lý Nhược Ninh đều đăng ký đại học Thành phố Vân, tôi cũng phải đăng ký, tôi còn phải theo đuổi vợ mà, anh không thể có vợ rồi thì không quản sống chết của tôi nữa."

"Em nói gì?" Hoắc Văn Hứa ngồi dậy, "Tô Hoài đăng ký đại học Thành phố Vân à?"

"Đúng rồi, anh không biết sao?" Kiều Niệm bắt được trọng điểm, "Có phải hai người cãi nhau rồi không, chuyện đăng ký nguyện vọng lớn như vậy mà cô ấy không nói với anh hả?"

Đăng ký xong rồi?

Hoắc Văn Hứa ném tập tài liệu dày cộp trong tay qua một bên, cười mỉm, được lắm, cô gái nhỏ càng ngày càng có chủ kiến, xem ra là không cần "ba" kiểm định nữa rồi.

Kiều Niệm nhìn thấy cuộc gọi bị cúp, vẻ mặt ngơ ngác: Tôi cũng đã uổng công gọi một tiếng anh trai rồi? Anh trái lại cho chút ý kiến đi chứ?

Ngay khi Kiều Niệm đang muốn tiếp tục quấy rầy Hoắc Văn Hứa, thì nhận được một cuộc gọi xa lạ: "Bạn học Kiều, chào cậu, tôi là người tư vấn nguyện vọng thi đại học Tiểu Đinh, được ngài Hoắc nhờ gọi cho cậu, cậu có thời gian gặp mặt chúng tôi không?"

Kiều Niệm: "Hu hu hu, vẫn là đại ca tốt với tôi nhất."

Cuối cùng Kiều Niệm vẫn đăng ký đại học Thành phố Vân, tuy thành tích của cậu ấy có chút nguy hiểm, nhưng thông qua người tư vấn phân tích, xác suất tám mươi phần trăm có thể trúng tuyển, Kiều Niệm quyết định đánh cược một lần. Nếu không được nhận thật, cậu ấy học lại một năm nữa, cậu ấy quyết tâm nhất định phải học cùng một trường đại học với Lý Nhược Ninh. Trên đường theo đuổi chim đại bàng oai phong thì khó tránh khỏi trắc trở lận đận, một chút khó khăn này không tính là gì cả.

Có lẽ ông trời cũng thương hại cậu ấy, cuối cùng Kiều Niệm trúng tuyển sát điểm sàn, rốt cuộc được như ý nguyện mà vào đại học Thành phố Vân.

Trước đêm nhập học, Tô Hoài nhận được năm mươi ngàn nhân dân tệ chuyển đến từ Hoắc Văn Hứa.

Tô Hoài:???

Hoắc Văn Hứa:????

Tô Hoài:?????

Hoắc Văn Hứa:??????

Tô Hoài: "..." Người này trẻ con thật đấy.

Tô Hoài: Tôi có tiền, tiền đi làm thêm cũng đủ đóng học phí, hơn nữa, tôi sẽ lấy học bổng.

Hoắc Văn Hứa: Viết giấy nợ đi.

Tô Hoài: Không muốn.

Hoắc Văn Hứa: Nợ nhiều không cần lo trả.

Tô Hoài: Không.

Hoắc Văn Hứa trực tiếp chuyển tiền đến thẻ của Tô Hoài, không có số thẻ của Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài không có cách nào chuyển trả, đành hỏi anh số thẻ, nhưng Hoắc Văn Hứa mặc kệ cô, chỉ hỏi cô: "Lát nữa làm gì?"

Người này thật là ngang ngược.

Tô Hoài đành viết giấy nợ một lần nữa. 

"Chờ một lát đi dạy kèm." Bản thân nhất định phải cố gắng làm việc, dù sao thì thiếu nợ có chút nhiều.

Hoắc Văn Hứa: "Vậy cũng tốt, chúc em làm việc vui vẻ."

Tô Hoài cảm thấy lời nói của anh có chút kỳ lạ, nhưng không hiểu rõ, chụp hình gửi giấy nợ rồi dọn dẹp đồ đạc ra cửa.

Dạy kèm tại nhà vào buổi sáng, đi làm thêm ở quán cà phê vào buổi chiều.

Đến khi xong cả hai việc đã là bảy giờ tối, mới ra khỏi cửa quán cà phê, đã nhìn thấy Kiều Niệm đi sang đây, hét to với cô: "Đại ca tôi quay về, sao cậu không nói với tôi? Cậu cũng quá không coi tôi là bạn bè rồi."

"Cái gì?" Tô Hoài sửng sốt một lúc, không dám tin mở to hai mắt, "Cậu nói ai quay về?"

"Đại ca tôi, người đàn ông của cậu." Kiều Niệm thở phì phò, "Còn giả vờ với tôi, người đàn ông của cậu quay về mà cậu có thể không biết à? Cố ý giấu giếm tôi không nói với tôi."

"Cậu nói Hoắc Văn Hứa về nước rồi?" Tô Hoài bắt lấy cánh tay của Kiều Niệm, căng thẳng hỏi, "Cậu biết từ đâu? Có thật không?"

Kiều Niệm nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hoài không giống giả bộ, không nhịn được gãi đầu: "Cậu không biết thật à? Sao cậu không biết? Quay về ba ngày, cùng ăn chung với đám anh tôi, tối hôm nay bay rồi."

Tô Hoài đột nhiên nghĩ đến lời nói buổi sáng Hoắc Văn Hứa hỏi cô, chỉ trong nháy mắt trái tim thắt chặt, run run lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Hoắc Văn Hứa.

Hoắc Văn Hứa nhận điện thoại rất nhanh, giọng nói lười biếng như mọi khi: "Sao thế, công việc kết thúc rồi à?"

"Anh, bây giờ anh đang ở trong nước sao?" Tô Hoài nhỏ giọng hỏi.

"Đúng đấy, buổi sáng vốn muốn tìm em bảo em mời tôi ăn cơm để thanh toán nợ cho em, nhưng em có công việc thì thôi, đành chờ lần sau rồi nói."

Hốc mắt Tô Hoài chỉ trong nháy mắt đỏ lên, hét to: "Anh cũng không nói rõ mà, sao tôi biết anh quay về chứ?"

Tô Hoài vừa nói vừa vẫy tay muốn bắt xe, nhưng thời gian này trên đường căn bản không có mấy chiếc taxi, Tô Hoài vội đến mức sắp khóc.

Kiều Niệm nhìn thấy cô như vậy thì còn cho rằng có chuyện gì, vội vàng tiến lên gọi xe giúp cô.

"Hiện tại anh ở sân bay sao? Bây giờ tôi đến đó tìm anh." Tô Hoài lo lắng nói.

"Đừng đến, tôi đã qua cổng kiểm tra an ninh rồi, máy bay sắp cất cánh, không phải là bữa cơm thôi sao, lần sau đi." Hoắc Văn Hứa khẽ cười, "Yên tâm, anh trai rất dễ nói chuyện, sẽ không tính lãi với em."

Nghe điện thoại truyền tới âm thanh tút tút, Tô Hoài ngồi xổm trên mặt đất mà ôm hai chân của bản thân, nước mắt rơi xuống.

Ba năm không gặp Hoắc Văn Hứa, hôm nay anh cách cô gần như vậy, nhưng cô bỏ lỡ mất rồi.

Nhìn thấy Tô Hoài ngồi đó khóc thương tâm, Kiều Niệm gãi đầu, tiêu rồi, Tô Hoài bị đại ca cậu ấy bỏ rơi rồi.

"Ôi..." Kiều Niệm ngồi xổm ở bên cạnh cô, quyết định trấn an cô một chút, vì vậy nói, "Tô Hoài, hai chúng ta đúng là đồng bệnh tương liên."

Tô Hoài xoay người, khóc càng thương tâm.

Kiều Niệm phiền quá, khó trách Hoắc Văn Hứa chê cậu ấy phiền, hiện tại ngay cả cô cũng chê cậu ấy phiền.

*

Cuộc sống đại học bận rộn lại phong phú, thời gian biểu của Tô Hoài được sắp xếp dày đặc, trừ lên lớp thì còn phải đi làm, ngoài đi làm thì còn phải học thêm các loại ngôn ngữ, mệt mỏi hơn khi học trung học.

Lý Nhược Ninh cũng bề bộn nhiều việc, thường xuyên không thấy người, chỉ có Kiều Niệm, trừ lên lớp thì không có chuyện gì làm, đành đi tìm Tô Hoài, hỏi cô: "Cậu nói tôi như thế nào thì mới có thể biến thành một con chim đại bàng oai phong?"

Tô Hoài cạn lời: "Anh hai ơi, chúng ta cũng năm hai rồi, hiện tại cậu còn xoắn xuýt vấn đề này ư?"

"Không rõ thì phải suy nghĩ nhiều hơn chứ." Kiều Niệm sờ cổ một cái, ho nhẹ một tiếng, "Đây không phải cho dù là năm thứ hai đại học rồi, tôi vẫn không theo đuổi được sao."

Tô Hoài: "..."

"Tô Hoài, ban đầu cậu nói tốt nghiệp trung học thì có thể giúp tôi theo đuổi cô ấy, cậu cũng không được đổi ý đâu."

Tô Hoài trừng mắt nhìn cậu ấy: "Mặc dù tôi đã quên ban đầu tôi nói gì, nhưng tôi dám cam đoan tôi chắc chắn không đồng ý với cậu như vậy."

"Ý nghĩa gần giống là được, ban đầu cậu nói trung học không thể hẹn hò, hiện tại cũng đại học rồi, có thể chứ?"

"Đây cũng không phải là cậu nói có thể là có thể, phải là Ninh Ninh nói có thể."

"Cho nên tôi muốn bất ngờ tỏ tình với cô ấy, cậu nói nên làm kiểu gì thì bất ngờ đây?"

"Cậu có thể không làm." Tô Hoài bất đắc dĩ, "Một thời gian nữa Ninh Ninh phải tham gia một cuộc thi người mẫu, hiện tại đang gấp rút luyện tập, nếu cậu dám làm cái gì bất ngờ, cậu ấy dám giết chết cậu."

"Cuộc thi người mẫu gì?" Gương mặt Kiều Niệm đầy vẻ ngơ ngác, "Sao tôi không biết?"

Tô Hoài: "Bởi vì không ai nói với cậu."

Kiều Niệm: "..." Hai người này làm cái gì thế hả, vì sao cái gì cậu ấy cũng không biết?

Kiều Niệm lên mạng điều tra, quả nhiên gần đây Thành phố Vân có một cuộc thi người mẫu, là một công ty trên mạng cử hành, rất nhiều người đăng ký.

Lý Nhược Ninh muốn tham gia cuộc thi người mẫu sao?

Kiều Niệm suy nghĩ một chút, gọi vào số điện thoại ở phía trên.

"A lô, con trai có thể đăng ký không?"

"Xin lỗi, cuộc thi người mẫu lần này chỉ nhắm vào con gái."

"Vậy nam giả nữ được không?"

Nhân viên chăm sóc khách hàng: "... Không được, thưa ngài, cuộc thi của chúng tôi không phải là cuộc thi dành cho người giả gái, nhưng chuyển giới thì được."

"À... Vậy đáng tiếc, tôi cảm thấy các anh nên tổ chức cuộc thi dành cho cả nam lẫn nữ, dù sao thì nam nữ phối hợp làm việc sẽ không mệt."

Nhân viên chăm sóc khách hàng: "..."

Đây là tên bệnh thần kinh từ đâu ra vậy?

Tô Hoài nghe toàn bộ cuộc gọi của Kiều Niệm, im lặng lắc đầu đi mất.

Lý Nhược Ninh ở bên ngoài đăng ký một lớp huấn luyện, mỗi ngày đều phải đi tập luyện, Tô Hoài lúc rảnh sẽ đi với cô ấy, Kiều Niệm cũng đi theo, lặng lẽ ở bên ngoài quan sát.

Lý Nhược Ninh nhìn thấy mấy lần nhưng không nói cậu ấy, không phải bởi vì thái độ với Kiều Niệm dần mềm mỏng hơn, mà là cuộc thi người mẫu đang ở trước mắt, cô ấy không rảnh đi quản cậu ấy.

Trong trường học cũng có mấy cô gái đăng ký cuộc so tài này, bọn họ bình thường trừ luyện tập thì còn tự quảng bá bản thân trên các nền tảng xã hội, có vài người có mấy trăm ngàn người hâm mộ, Tô Hoài cảm thấy như vậy không được, Ninh Ninh không có gì cả, cũng không thể thua ở vạch xuất phát được.

"Làm gì thế?" Lý Nhược Ninh nhìn thấy Tô Hoài lấy sườn xám màu trắng, gương mặt lộ vẻ ngơ ngác.

"Tớ quay video cho cậu, chúng ta cũng phải tuyên truyền, nếu không thì một chút bọt nước cũng không có, lỡ như người ta chưa phát hiện ra cậu xinh đẹp thì đã bị đào thải, vậy đáng tiếc lắm, cho nên phải chuẩn bị đầy đủ." Tô Hoài đưa quần áo cho cô ấy, "Đi thay đi."

Lý Nhược Ninh ở phương diện này vẫn rất nghe lời Tô Hoài, ngoan ngoãn cầm quần áo đi thay.

Tô Hoài vừa quay người thì nhìn thấy Kiều Niệm cau mày nhìn cô.

"Cậu làm gì?" Tô Hoài híp mắt, "Cậu không phải là không muốn Ninh Ninh tham gia cuộc thi người mẫu, cho nên muốn phá hoại đâu nhỉ?"

"Tôi ở trong lòng cậu hèn hạ như vậy hả?" Kiều Niệm cáu kỉnh, "Cậu tính lấy điện thoại di động tồi tàn này của cậu quay phim ư?"

"Điện thoại di động của tôi mới không tồi tàn." Tô Hoài lập tức phản bác.

Đây là Hoắc Văn Hứa tặng cô, cô dùng cẩn thận lắm, đến bây giờ vẫn còn rất mới.

"Được được được, điện thoại di động của cậu không tồi tàn." Kiều Niệm xua tay với cô, "Chờ chút, tôi lập tức quay về."

Kiều Niệm mượn giúp hai người một cái máy ảnh chuyên nghiệp, Tô Hoài cầm lấy, tùy tiện chỉnh sửa rồi định bắt đầu quay chụp.

"Cậu biết không đấy?" Kiều Niệm hoài nghi nói, "Máy ảnh này rất chuyên nghiệp, nếu không thì tìm một nhiếp ảnh gia tới quay đi."

"Không cần." Tô Hoài bình tĩnh nói, "Tôi chuyên nghiệp hơn bọn họ."

Kiều Niệm: "... Cậu biết cách khoác lác thật."

Mưa phùn liên tục, bên trong hẻm nhỏ đá xanh, cô gái Giang Nam mặc sườn xám màu trắng tay cầm một chiếc ô giấy dầu chậm rãi đi đến.

Tô Hoài sử dụng kỹ năng quay chụp mà quay gương mặt của Lý Nhược Ninh, cô quay quả thật chuyên nghiệp.

"Cậu học chụp ảnh từ khi nào, sao tôi không biết?" Kiều Niệm vừa nhìn chằm chằm Lý Nhược Ninh trong ống kính vừa hỏi Tô Hoài.

Tô Hoài nhàn nhạt nói: "Tôi biết nhiều lắm, sao có thể cho cậu biết hết được."

Kiều Niệm chậc một tiếng: "Đắc ý khoe khoang."

Video đăng lên không gây được quá nhiều tiếng vang, nhưng Tô Hoài cũng không từ bỏ, tiếp tục kiên trì quay chụp cho Lý Nhược Ninh, trải qua mấy lần quay, cô phát hiện Lý Nhược Ninh thật sự rất ăn ảnh, người bình thường hay gọi là khuôn mặt cao cấp xinh đẹp lạnh lùng.

Quay phim giữa trời mưa còn khá có không khí, nhưng mưa càng rơi càng nặng hạt, mưa liên tục một tuần cũng không tạnh, còn đến mức sau đó cũng không có biện pháp đi ra ngoài quay phim.

"Mưa to quá." Mấy bạn cùng phòng trong ký túc xá nằm bò trên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, "Nghe nói có mấy chỗ bị ngập đấy."

Tô Hoài có chút lo lắng nhìn ra bên ngoài, gửi tin nhắn cho Kiều Niệm, Kiều Niệm vẫn chưa trả lời cô, Tô Hoài càng lo lắng hơn.

Mỗi khi có loại tình huống nguy hiểm như này, đội cứu hộ đều bận rộn nhất, những lúc thiếu người Kiều Niệm cũng sẽ đi hỗ trợ.

Tất cả những người bạn của Hoắc Văn Hứa đều là tình nguyện viên của đội cứu hộ, bọn họ cũng sẽ đi.

Ngày hôm sau, trên mạng có thêm báo cáo liên quan đến tình hình lũ lụt, một huyện của Thành phố Vân bị ngập rất khủng khiếp, bộ đội và đội chữa cháy đều đi ra tiền tuyến, Tô Hoài từ trong đó nhìn thấy xe màu xanh của đội cứu hộ.

Lý Nhược Ninh đến ký túc xá của Tô Hoài tìm cô: "Kiều Niệm đi cứu viện rồi ư?"

"Chắc là vậy." Tô Hoài nghiêng đầu nhìn cô ấy, "Cậu lo cho cậu ấy à?"

Lý Nhược Ninh nhếch khóe miệng: "Cho dù là không ở bên nhau, chúng tớ cũng là bạn bè chứ? Quan tâm không phải là chuyện bình thường sao?"

"À..." Tô Hoài kéo dài giọng nói, "Thì ra cậu và cậu ấy là bạn bè."

Lý Nhược Ninh lười để ý cô.

Hai người nằm bò trên cửa sổ ngắm mưa, nước đọng trong trường học không thoát ra được, tạm thời các tiết học đều nghỉ, buổi tối Lý Nhược Ninh cùng Tô Hoài cùng nhau chen chúc trên một chiếc giường.

Nửa đêm, Tô Hoài bị chuông điện thoại đánh thức, cuộc gọi đến hiển thị là Kiều Văn.

Ban đầu lúc Hoắc Văn Hứa rời đi có lưu số điện thoại của Kiều Văn giúp Tô Hoài, những năm qua Kiều Văn thỉnh thoảng cũng sẽ gọi điện thoại dò hỏi tình hình của Tô Hoài, hỏi cô có cần giúp hay không.

"Đội trưởng Kiều." Tô Hoài nghe điện thoại, "Các anh đang ở đâu? Tình huống sao rồi?"

"Hiện tại chúng tôi ở huyện Vân Trung." Điện thoại bên kia có tiếng người huyên náo, xen lẫn là tiếng mưa rơi đùng đùng, "Em nghe tôi nói, hiện tại có rất nhiều người quyên tặng vật liệu cho đội cứu hộ, nhưng người trong đội đều ra ngoài cả rồi, không ai ở lại canh giữ. Tôi muốn nhờ em giúp một tay kiểm tra một chút vật liệu, sau khi trời sáng sẽ có xe đến đó, em hỗ trợ sắp xếp chuyện khởi hành... Em có thời gian không?"

"Có có có." Tô Hoài vừa nói vừa nhảy xuống giường bắt đầu mặc quần áo, "Tôi lập tức đến đó, anh cần dùng gì thì cứ gửi vào điện thoại di động của tôi, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng."

Kiều Văn cũng không nói chuyện vô nghĩa: "Được, làm phiền em rồi."

"Không phiền, các anh chú ý an toàn."

Lý Nhược Ninh cũng xuống giường: "Tớ đi với cậu."

Thành phố Vân đã ngừng mưa, nhưng trời mưa đã rất nhiều ngày, cộng thêm buổi tối xe taxi cũng không nhiều, hai người tốn thời gian dài ở trên phần mềm mới bắt được một chiếc xe, lúc đến đội cứu hộ đã là rạng sáng ba giờ.

Đội cứu hộ chỉ còn lại một người giữ cửa, ông già dẫn bọn họ tới kho hàng, chỗ này lộn xộn, rất nhiều vật liệu chất đống.

"Bọn họ ở đó thiếu vật liệu, một số người trong nhóm người tự gửi vật liệu đến, đội trưởng Kiều nói không nên âm thầm lén đưa vật liệu đi, mà phải tập trung vật liệu trước xe có sắp xếp cố định, như vậy sẽ không tạo thành tắc đường, nếu con đường bị lấp kín, xe cứu hộ và vật liệu cũng không vào được."

"Tôi hiểu rồi." Mỗi khi có tình huống nguy hiểm, rất nhiều người sẽ nhiệt tình đưa vật liệu ra tiền tuyến, nhưng người hảo tâm quá nhiều, rất dễ tạo thành tắc đường, ngược lại không giúp được mà còn tạo thêm rắc rối.

Tô Hoài và Lý Nhược Ninh bắt đầu chia nhau kiểm tra vật liệu, phần lớn đồ vật đưa tới là các loại thực phẩm nhanh gọn như mì ăn liền và xúc xích giăm bông, không ít người tặng đồ, phần lớn đều là rời rạc, cộng thêm số lượng còn khá nhiều.

Trời tờ mờ sáng, một chiếc xe lớn lái vào đội cứu hộ, Mạnh Trản ngậm thuốc lá nhảy từ trên xe xuống, nhìn thấy Tô Hoài, Mạnh Trản nhướng mày: "Sao lại là cô?"

"Tôi đến hỗ trợ kiểm tra vật liệu, phải cho lên chiếc xe này sao?"

"Ừm." Mạnh Trản tựa vào thân xe, nhìn thấy Tô Hoài xắn tay áo định tự dọn đồ, không nhịn được nhướng mày, "Hoắc Văn Hứa bảo cô làm chuyện này?"

"Làm chuyện nào?" Tô Hoài không hiểu.

Mạnh Trản hít một hơi thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói: "Bạn gái mà, chắc hẳn nên ở nhà để cưng chiều cho thật tốt, sao có thể làm những việc nặng này, Hoắc Văn Hứa thật sự là không ra hồn, nếu không như vậy đi, cô chia tay cậu ta đi, tôi giới thiệu cho cô người tốt hơn."

Tô Hoài dừng bước chân, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói Mạnh Trản: "Không cần đâu, cảm ơn." Anh đã là người tốt nhất rồi.

Mạnh Trản: "..."

Cô gái này nghe không hiểu tiếng người đúng không? Uổng công xinh đẹp như vậy.

Tài xế cộng thêm hai cô gái còn có một ông già sáu mươi bảy mươi tuổi, mấy người ở trong này bận rộn vận chuyển đồ, Mạnh Trản rảnh rỗi khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt, Lý Nhược Ninh đi ngang anh ta, lạnh lùng nói: "Anh tàn phế à?"

Mạnh Trản liếc cô ấy: "Đối với phụ nữ, tôi trước giờ luôn tương đối khách sáo, tạm thời không tính toán với cô."

Trên xe Mạnh Trản đều là các loại tàu chiến loại nhỏ, xuồng chèo, áo phao, dây cứu sinh và đèn pin cứu sinh, cộng thêm những vật liệu của đội cứu hộ, vừa lúc chất đầy một xe.

Tô Hoài cầm tờ danh sách đưa cho Mạnh Trản, Mạnh Trản từ trên xuống dưới quan sát cô một lượt: "Thế nào, muốn ra mắt công chúng không, tôi có thể nâng đỡ khiến cô nổi tiếng." Sau đó đá Hoắc Văn Hứa.

Cô gái nhỏ chính là kiến thức quá ít nên mới bị tiện nhân Hoắc Văn Hứa lừa gạt.

Nếu Hoắc Văn Hứa bị đá, anh ta sẽ cầm dây pháo đến cửa nhà Hoắc Văn Hứa, đốt ba ngày ba đêm.

"Không muốn, cảm ơn." Tô Hoài không chút do dự nói.

"Cô có biết cô đang từ chối một cơ hội tuyệt vời không?" Mạnh Trản cảm thấy đầu óc của cô gái này không bình thường.

"Không biết." Tô Hoài lắc đầu, "Tôi hiện tại bận nhiều việc, bận học tiếng Thái."

Mạnh Trản: "..." Sa-wa-dee-ka kapunka (*)?

(*) Sa-wa-dee-ka kapunka (tạm dịch): xin chào, cảm ơn.

Con mẹ nó đây là lý do quái quỷ gì thế.

Mạnh Trản chở một xe đầy vật liệu đến huyện Vân Trung, Tô Hoài cũng không nhàn rỗi, dứt khoát ở lại đội cứu hộ giúp lên danh sách đồ tiếp tế, đồng thời gửi tin nhắn cho nhóm người ở trường học, kêu gọi mọi người quyên góp tiền quyên góp vật dụng.

Mấy ngày sau, có thêm mấy chiếc xe vật liệu đi đến huyện Vân Trung, trên mạng đều là tin tức đó, rất nhiều lính cứu hoả bị thương.

"Kiều Niệm cũng không có tin tức." Tô Hoài đẩy đẩy Lý Nhược Ninh, "Có lẽ là cậu ấy không muốn để ý đến tớ, nếu không cậu gửi tin nhắn hỏi cậu ấy thử xem?"

Lý Nhược Ninh không để ý tới cô.

Tô Hoài ôm cánh tay của cô ấy mà lắc lắc: "Gửi một tin hỏi thử đi, dù sao thì mọi người cũng là bạn bè mà."

Lý Nhược Ninh híp mắt nhìn cô: "Sao, cậu muốn giúp Kiều Niệm theo đuổi tớ?"

"Không có." Tô Hoài lập tức giơ tay thề, "Tớ không có ý này."

Lý Nhược Ninh suy nghĩ một chút, vẫn gửi tin nhắn cho Kiều Niệm.

Kiều Niệm ngâm một đêm ở trong nước vốn nên nghỉ ngơi, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, lấy điện thoại di động đã mấy ngày không mở máy trong ba lô chống nước ra.

Rất nhiều tin nhắn chưa đọc, Kiều Niệm một ánh mắt đã nhìn thấy hai chữ "Nữ thần".

Kiều Niệm dụi mắt: "Tiêu rồi, hình như mắt mình ngâm nước bị hư rồi, xuất hiện ảo giác ư?"

Nữ thần: Cậu sao rồi? An toàn không?

Cẩn thận nhìn nhiều lần, Kiều Niệm rốt cuộc cũng chắc chắn quả thật là Lý Nhược Ninh.

Kiều Niệm cả người đau nhức chợt ngồi dậy từ dưới đất, vạn phần kích động, cô ấy quan tâm cậu, quả nhiên trước kia cao ngạo và lạnh lùng đều là giả bộ.

Kiều Niệm ngồi dậy kéo ba lô sang bên cạnh, ba lô trượt từ trên thềm đá xuống đất, người gối lên ba lô đang ngủ bị đập đầu trên thềm đá, phát ra một tiếng "Bộp".

"Ôi, ngại quá, ngại quá, quá kích động rồi..." Kiều Niệm vội ngồi xổm cầm ba lô nhét xuống dưới đầu người đó, ngẩng đầu thì đối diện với một đôi mắt lạnh băng.

"Ha, ha ha..." Kiều Niệm cười khan hai tiếng, "Tôi thật sự không phải cố ý, đại ca..."

"Kiều Niệm, em tốt nhất nên cách xa tôi ra, còn đi theo phía sau tôi, tôi sẽ ném em xuống nước." Hoắc Văn Hứa kéo áo khoác đội cứu hộ của mình trùm lên đầu, một lần nữa nhắm mắt, anh đã hai ngày không chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện