Chiến Thần Phong Vân

Chương 2667



Chương 2667:

 

Tào Đại Minh vẻ mặt đưa đám nói: “Mặt Sẹo, anh nói xem, tôi trước kia đối xử với anh thế nào?”

 

Mặt Sẹo hơi suy tư: “Ừm, rất tốt.”

 

Tào Đại Minh nói: “Tốt, đã như vậy rồi thì anh có thể thả tôi đi không?”

 

“Tôi trêu chọc hai vị Bách phu trưởng, ở trong khu của trăm phu đoàn lăn lộn ngoài đời không nổi, tôi chuẩn bị đi đến tiểu đội ở phía ngoài nhất”

 

“Anh yên tâm, chỉ cần tôi sống, tôi đều tiến công cho anh mỗi tháng. Tin tưởng tôi đi”

 

Mặt Sẹo nói: “Nói thật, tôi đúng là thật sự có chút động lòng. Nhưng kể cả tôi có đồng ý thì cô ấy cũng sẽ không đồng ý đâu”

 

Ai?

 

Tào Đại Minh nhíu mày: “Nơi này không phải không có người khác à”

 

Dứt lời, phía sau cậu ta có một trận gió nhẹ thổi qua, hình như có người đi qua sau lưng cậu ta.

 

Là ail Cả người Tào Đại Minh giật mình, liền vội vàng xoay người đi nhìn xem.

 

Mà lúc nhìn thấy, đại não Tào Đại Minh lúc này liền nổ tung.

 

Phượng Hoàng Lửa!

 

Lại là Phượng Hoàng Lửa!

 

Đáng chết thật, Phượng Hoàng Lửa làm sao đuổi tới được nơi này.

 

Cô ta chắc chắn là nghi ngờ mình.

 

Xong rồi, lần này xong rồi.

 

Nhưng, không đến giây phút cuối cùng, Tào Đại Minh tuyệt đối sẽ không thừa nhận.

 

Cậu ra cố gắng khống chế lại tình huống, không biểu hiện ra cảm xúc đang sụp đổ: “Chị Hỏa Phượng, sao chị lại đến đây?”

 

Phượng Hoàng Lửa sắc mặt lạnh lùng, gần từng chữ một: “Tào Đại Minh, cậu nói cho tôi nghe một chút, bình thường tôi đối xử với cậu như thế nào?”

 

Tôi… Tôi…

 

Vẻ mặt của Tào Đại Minh bối rối, ấp úng nói không nên lời.

 

Phượng Hoàng Lửa quát lớn: “Trả lời tôi mau”

 

“chết”

 

Tào Đại Minh nói: “Chị Phượng Hoàng Lửa đối xử với tôi như anh em ruột”

 

Phượng Hoàng Lửa: “Ha ha, uổng cho cậu còn biết. Tôi thật không ngờ Tào Đại Minh cậu đúng là loại người này, ngay cả anh em và chị gái nhà mình cũng bán”

 

Tào Đại Minh vội vã giải thích: “Chị Phượng Hoàng, tôi không hiểu chị đang nói gì..”

 

Phượng Hoàng Lửa: “Còn không chịu thừa nhận? Chuyện các cậu mới nãy nói tôi cũng nghe được.”

 

Vù vùi Tào Đại Minh sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Phượng Hoàng Lửa.

 

Phượng Hoàng Lửa cũng nghe được chuyện bọn họ vừa nói, lần này anh ta hết đường chối cãi.

 

Tội danh phản bộ đã được kết luận rồi.

 

“Chị Phượng Hoàng, tôi biết sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, xin chị tha cho tôi, hu hu, xin chị cho tôi một cơ hội: Phượng Hoàng Lửa thở dài: “Thật có lỗi, tôi cũng muốn cho cậu một cơ hội. Chẳng qua cho cậu cơ hội, sao tôi có mặt mũi đi đối mặt với anh chị em đoàn Phượng Hoàng”

 

“Mặt thẹo, lúc trước cậu ở đoàn Hùng Ưng, các cậu đối xử với phản đồ thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện