Cầm Đế

Chương 113: Cực hạn truyền tống



Dựa vào một ít đấu khí vừa khôi phục để chống đỡ cơ thể, Diệp Âm Trúc không thèm để ý đến chiến cuộc, tập trung tinh thần khắc họa truyền tống trận pháp trên mặt đất. Dựa vào sự am hiểu trận pháp của hắn, cộng thêm sự giúp đỡ của Nặc Khắc Hi Thần Kiếm sắc bén, ma pháp nguyên tố nhè nhẹ rung động, ma pháp trận nhanh chóng hình thành.

Á Tu Tư cùng Ly Sát đều đứng một bên lẳng lặng nhìn Diệp Âm Trúc, bọn họ cũng biết Diệp Âm Trúc được chính Ngân Long Vương tặng truyền tống thủy tinh nên tự nhiên hiểu được bây giờ hắn đang làm gì.

ÁTu Tư nhíu mày nói: "Âm Trúc, nếu ngươi để Hải Dương có chút tổn thương gì, ta sẽ không để yên cho ngươi đâu."

Diệp Âm Trúc không thèm để ý, đối với hắn bây giờ mỗi khắc thời gian đều rất quý giá.

Ly Sát trừng mắt nhìn Á Tu Tư, tựa hồ nói với hắn bây giờ không nên quấy rầy trong lúc Âm Trúc đang suy nghĩ. Ma pháp trận phối hợp với tử thủy tinh cầu rõ ràng chỉ có thể truyền tống khoảng trăm người mà lại phải có một lượng tinh thần lực khổng lồ làm hậu thuẫn. Nhưng có tánh mạng bảo thạch có thể làm thay đổi hoàn toàn cục diện. Dựa vào tác dụng của tánh mạng bảo thạch, mặc dù cũng là truyền tống trăm người nhưng tiêu hao ma pháp lực chỉ tương đương Diệp Âm Trúc tự mình truyền tống đi, như vậy có thể cho hắn trong thời gian ngắn hoàn thành vài lần truyền tống. Mặc dù khoảng cách từ Cực Bắc Hoang Nguyên đền Mễ Lan thành rất xa, yêu cầu đối với tinh thần lực cũng rất cao, nhưng dựa vào năng lực ma pháp của Diệp Âm Trúc đến mức như hiện tại cũng không khó để hoàn thành truyền tống.

Không biết tại vì giữa không trung đột nhiên hạ xuống hai đầu ngân long hay bởi vì phần lớn diện tích bị bức tường lửa ngăn trở, bốn quân đoàn thú nhân tại ngắn ngủi thời gian cũng không hướng Diệp Âm Trúc vọt tới. Do hỏa tường thuật ngăn trở bọn họ cũng không thấy Diệp Âm Trúc đưa toàn bộ ma pháp sư vào trong tính mạng bảo thạch. Mà duy nhất chứng kiến tình huống này là sư nhân quân đoàn cũng đang bị năm trăm quân tử thần công kích cũng không có cách nào ngăn cản được.

"Ly Sát". Diệp Âm Trúc hoàn thành nét bút cuối cùng của ma pháp trận cuối cùng ngẩng đầu nhìn Ngân Long công chúa lúc này đã hóa thân thành hình người " Phiền ngươi nói cho bọn Áo Lợi Duy Lạp là chỉ cần thực hiện đủ số lượng theo nhiệm vụ lập tức quay về chỗ này, đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta."

Không biết tại sao, Ly Sát đột nhiên phát hiện trong đầu mình không hề có chút ý niệm nào là chống lại mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc, nàng gật đầu rồi thân hình chợt lóe, sau một khắc, dưới tác dụng của long tộc đấu khí cường đại và phong hệ ma pháp, đã như làn khói xanh trong chớp mắt đã bay tới bên kia chiến trường.

Một quầng sáng màu vàng bao phủ một phạm vi lớn chụp xuống, chữa trị những vết thương ngoài da cho đám năm trăm tử thần chiến sĩ. Mệnh lệnh của Diệp Âm Trúc cũng gần như ngay lập tức truyền vào tai Áo Lợi Duy Lạp, năm trăm tử thần chiến sĩ dù đang chém giết hưng phấn cũng không dám chống lại mệnh lệnh. Áo Lợi Duy Lạp trong lòng cũng bớt một chút lo âu, mắt thấy sư nhân quân đoàn trước mặt từ trong thế thua đang dần khôi phục lại trận thế, liền một kiếm đánh chết sư nhân bị thương trước mặt,cắt lấy lỗ tai rồi quyết đoán ra lệnh rút lui.

"Sát." Diệp Hồng Nhạn lạnh lùng hô vang một tiếng, gần ba trăm thành viên đội tử thần cũng đều giơ cao vũ khí. Sau một khắc. Quầng sáng màu vàng trong không trung trong nháy mắt ngưng tụ thành một cơn lốc màu cam đem đám sư nhân chỉ còn chút ít chiến lực tiễn vào địa ngục. Mặc dù đấu khí của mỗi người đều đã tiêu hao rất nhiều làm cho kỹ năng hợp thể không thể phát huy tử cấp hiệu quả, nhưng cũng chấn động đám sư nhân còn sống chung quanh.

Tấn công rất nhanh mà rút lui cũng rất nhanh, có lợi nhất đối với việc rút lui của ba trăm tử thần chiến sĩ chính là dung nham do động đất sinh ra. Vừa lúc bọn họ cùng sư nhân quân đoàn chia ra, trong số năm trăm tử thần chiến sĩ lên núi, Diệp Âm Trúc thu những binh sĩ bị trọng thương vào tánh mạng bảo thạch trước.

"Không cần hỏi gì cả, bảo vệ trận địa." Diệp Âm Trúc nói với Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn, tử thủy tinh đã xuất hiện trong tay hắn. Tử quang trong nháy mắt sáng lên, ma pháp trận khắc họa trên mặt đất lúc nãy nhất thời truyền ra dao động nguyên tố mãnh liệt, hào quang chợt lóe đưa thân ảnh hắn biến mất giữa thinh không.

Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn nhất thời sững sờ, mắt thấy mặt đất sáng lên quang mang màu tím, trong lòng dấy lên niềm nghi hoặc. Nhưng bất luận bọn họ trong lòng có nghi vấn gì cũng đều có một niềm tin: Diệp Âm Trúc không phải loại nguời bỏ mặc bọn họ chạy trốn một mình.

Sư nhân không hổ là vương tộc của Lôi Thần bộ lạc. Mặc dù bị động đất và năm trăm tử thần chiến sĩ tấn công tử thương thảm trọng nhưng nhanh chóng gom góp tàn quân còn sót lại. Đợt tấn công vừa rồi của năm trăm tử thần chiến sĩ, với hiệu quả bất ngờ do Diệt Thần nỏ mang đến làm ít nhất ba ngàn sư nhân bỏ mạng. Một phần trong đó chết trong tay năm trăm tử thần chiến sĩ còn bị cắt mất lỗ tai..

Sau khi trọng chỉnh lại trận thế, tất cả thú nhân đại quân lại tiến về phía trước. Nhưng sáu bảy ngàn sư nhân còn sống sót lại không dám trực tiếp phát động công kích. Lúc này thống soái của thú nhân ngũ đại quân đoàn trong lòng ngoại trừ một chút phẫn nộ còn có một chút sợ hãi. Mắt thấy trên sườn núi Diệp Âm Trúc phát động trận pháp làm tử quang sáng lên, bọn họ đều nghĩ rằng đó là tử cấp ma pháp, hơn nữa bức tường lửa có từ trước cũng làm thú nhân do dự. Thực lực mạnh mẽ của năm trăm tử thần chiến sĩ cũng làm bọn họ ớn lạnh. Cũng chính vì sự do dự này mà làm cho bọn họ mất đi cơ hội tiêu diệt năm trăm tử thần chiến sĩ.

Tử quang chợt lóe, Diệp Âm Trúc một lần nữa xuất hiện tại sườn núi, vẫn như cũ không nói nhiều lời. Bởi vì mỗi một giây thời gian cũng là vô cùng quan trọng với năm trăm tử thần chiến sĩ. Một trăm chiến sĩ được đưa vào tánh mạng bảo thạch, Diệp Âm Trúc chỉ hướng Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn gật đầu rồi không ngừng lại truyền tống đi.

Lúc này Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn cũng đã hiểu được một chút, mặc dù không biết rốt cuộc là Diệp Âm Trúc đã làm như thế nào, nhưng hiển nhiên là đang đem đám chiến sĩ này từ từ thoát khỏi hiểm địa.

Bớt đi một trăm người đối với một quân đoàn cũng không tính là gì nhưng năm trăm tử thần chiến sĩ chỉ có năm trăm người mà thôi. Hơn nữa lúc nãy đã giảm đi hơn một trăm, đã có hai phần năm số chiến sĩ rời khỏi chiến trường, cho dù từ khoảng cách xa nhìn lại, sự thiếu hụt như vậy cũa quá rõ để nhìn ra.

Thống soái thú nhân ngũ đại quân đoàn rốt cuộc cũng cảm nhận được bọn họ muốn chạy, biết được điểm này thú nhân rốt cuộc cũng đã triển khai tấn công. Ngũ đại quân đoàn đồng thời phát động, hướng trung ương sườn núi nhanh chóng đánh tới. Lúc này, khoảng cách của bọn họ và sườn núi cũng không đến ba ngàn thước.

Ba ngàn thước, hai ngàn năm trăm thước, trong khi lang kị binh tốc độ nhanh nhất thú nhân ngũ đại quân đoàn cách sườn núi còn hai ngàn thước, Diệp Âm Trúc lại xuất hiện. Một ngàn năm trăm thước, Diệp Âm Trúc phát động lần truyền tống thứ ba. Lúc này sắc mặt hắn đã có chút tái nhợt, truyền tống đi lại không gián đoạn làm hắn căn bản không có nửa phần thời gian để thở dốc.

Một ngàn thước, địch nhân đã tiến vào phạm vi một ngàn thước. Nhưng tốc độ lang kỵ binh cũng đã giảm đi một chút, bức tường lửa bởi vì ma pháp suy giảm nên cũng từ từ yếu đi nhưng vẩn chưa tắt hẳn, bản tính đại đa số thú nhân sợ lửa, tốc độ lang kỵ binh cưỡi sói cũng có chút chậm lại.

Sáu ngàn sư nhân còn sống sót xông tới phía trước thú nhân đại quân. Lửa giận đã thiêu hồng hai mắt bọn họ. Hy sinh nhiều tộc nhân như vậy nhưng lại để địch nhân chạy trốn mất. Hơn mười ngày qua, Lôi Thần bộ lạc đã tổn thất mất năm vạn tinh duệ a! Lần này vốn là cục diện tất sát nhưng lại biến thành như bây giờ, chẳng những hoàng tộc quân đoàn tổn thất thảm trọng mà địch nhân lại ccòn đang có khả năng sắp chạy trốn đến nơi. Là Lôi Thần bộ lạc hoàng tộc, tôn nghiêm của sư nhân để ở đâu? Lúc này bọn họ đã quên đi năng lực giết chóc cường hãn của năm trăm tử thần chiến sĩ, chỉ muốn đem lửa giận phát tiết vào chém giết.

Tám trăm thước. Những người còn lại trong năm trăm tử thần chiến sĩ giơ cao vũ khí của mình, hào khí ngất trời, không có bi tráng, chỉ có tử tịch. Nhưng từ đấu khí mỏng manh tán xuất từ trên người bọn họ có thể nhìn ra đám năm trăm tử thần chiến sĩ này đều đã tới mức sức cùng lực kiệt rồi. Lần phóng thích hợp thể kỹ lúc nãy đã là đấu khí của gần ba trăm tử thần chiến sĩ này tiêu hao hầu như toàn bộ. Đối mặt với đông đảo sư nhân cùng với thú nhân đại quân đằng sau, phòng ngự của bọn họ xem chừng đã không thể chi trì.

Bảy trăm thước,…sáu trăm thước…năm trăm thước… Không khí dồn ép như nước dồn vào khe hẹp.

Bốn trăm thước. Rốt cuộc tử quang mong đợi đã lại xuất hiện, vị trí Diệp Âm Trúc xuất hiên ngay cạnh Áo Lợi Duy Lạp.

Vừa hiện ra Diệp Âm Trúc lập tức thấy đại quân sư nhân sắp đánh tới sườn núi. Hắn biết không còn đủ thời gian để thực hiện hai lần truyền tống, quang mang từ tánh mạng bảo thạch không ngừng lóe lên đem đám năm trăm tử thần chiến sĩ còn lại thu vào trong đó.

Mỗi người trong năm trăm tử thần chiến sĩ cũng đều biết chỉ cần hồng quang chiếu vào mình là có cơ hội sinh tồn. Nhưng cho dù như vậy cũng không có một người nào đòi đi trước cả, hoàn toàn do Diệp Âm Trúc tác chủ. Vũ khí trong tay bọn họ càng thêm nắm chặt, ánh mắt cũng trở nên càng thêm kiên định. Thậm chí bọn họ trong phần lớn là nguyện ý ở lại. Bọn họ cũng biết thời gian không cho Diệp Âm Trúc khả năng thực hiện hai lần truyền tống nữa.

Ba trăm thước… hơn năm mươi chiến sĩ bị Diệp Âm Trúc dùng siêu việt tốc độ thu vào tánh mạng bảo thạch. Lúc này hắn đang cùng thời gian chạy đua.

Hai trăm thước…tánh mạng bảo thạch rốt cục đầy.

Lúc này thời gian để hỏi Diệp Âm Trúc, Áo Lợi Duy Lạp và Diêp Hồng Nhạn thân là thống soái năm trăm tử thần, cũng không có tiến vào tánh mạng bảo thạch. Lúc này ánh mắt bọn họ như thiêu như đốt. Nếu không cách nào rời đi, làm một chiến sĩ chân chính chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, chết trận sa trường là cách trở về cát bụi tốt nhất của bọn họ.

Lúc này Diệp Âm Trúc chỉ có 2 lựa chọn. Một là bỏ qua sống chết của một trăm người lập tức rời đi. Mặc dù tinh thần lực trải qua mấy lần truyền tống qua lại bị tiêu hao không ít, nhưng mà đối với truyền tống một mình hắn cũng không thành vấn đề.

Tinh thần cường độ của Lam cấp ma đạo sư hoàn toàn có thể làm được, nhưng còn lựa chọn kia, chẳng lẽ lại đem tính mạng mình đi đánh cuộc sao?

Diệp Âm Trúc không hề suy nghĩ, hắn lựa chọn phương án thứ 2, lúc này trong đầu hắn chỉ có 1 ý niệm ta sẽ không buông bỏ bất cứ người nào, trước kia không bây giờ không và sau này cũng sẽ không.

Toàn thân thông suốt, tử quang trong suốt từ tử thủy tinh lưu chuyển nháy mắt tạo thành một ngôi sao 6 cánh mãnh liệt tử quang trước đó chưa từng có. Ngay sau đó phù hào phức tạp rõ ràng xuất hiện, cuối cùng hình thành 1 đạo văn lộ, một tầng tử mông quang mang phun ra.

Thấy cường quang chợt xuất hiện, sư nhân quân đoàn đang vọt tới chỉ đình trệ chốc lát. Nhưng bạo nộ thiêu đốt đã làm bọn họ mất đi lý trí, cho dù đối mặt tử cấp ma pháp thì bọn họ cũng không dừng bước. 100 thước, khoảng cách tới đỉnh núi gần nhất chỉ còn 100 thước.

Thúc dục cực hạn tinh thần lực đem đến nỗi thống khổ phảng phất như tinh thần chi hải cũng bị xé rách. Diệp Âm Trúc thét lớn 1 tiếng, pháp lực của ma pháp trận lại càng trở nên mãnh liệt.

Trong trận chiến này, Diệp Âm Trúc không ở trong trạng thái hoàn hảo vì khi khắc hoạ ma pháp trận đã tiêu hao không ít tinh thần lực của hắn, đấu khí không đủ khiến thân thể hắn càng thêm suy yếu. Trải qua mấy lần truyền tống qua lại, tinh thần lực của hắn lúc này chỉ còn lại ba thành mà thôi. Mà việc hắn muốn làm bây giờ không chỉ đem Sinh Mệnh trữ tồn bảo thạch rời khỏi nơi này, đồng thời cũng muốn phát huy cực hạn truyền tống ma pháp trận đem 100 người sống mang đi. Ma pháp trận tử sắc phảng phất băng lạnh như vực sâu, kết thông với toàn bộ tinh thần lực của Diệp Âm Trúc. Tinh thần chi hải sắp khô kiệt, tinh thần lạc ấn chuẩn bị vỡ tan nhưng mặc dù vậy Diệp Âm Trúc vẫn mạnh mẽ áp chế, hắn cảm nhận được nguy cơ của thân thể nhưng vẫn không muốn Tử cường hành phá vỡ không gian tới cứu mình.

Không có Tử tinh cự kiếm, mặc dù thực lực của Tử cường đại hơn rất nhiều so với trước kia nhưng cũng không thể thông qua đồng đẳng bổn mạng khế ước truyền tống tới bên DIệp Âm Trúc được. Nhưng lúc này tinh thần của Diệp Âm Trúc đang bên bờ bị phá vỡ, cũng vô pháp tiếp nhận triệu hoán của Tử.

Nhưng lúc này ngoại trừ Tử vẫn còn có một kẻ có liên hệ chặt chẽ về linh hồn và tinh thần với Diệp Âm Trúc. Đó chính là Ngân Long công chúa có linh hồn y phụ với hắn, tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc sắp hỏng khiến nàng sinh ra khủng hoảng mãnh liệt.

- Hỗn đản, ngươi tự sát sao?

Ly Sát cáu tiết quát.

- TInh thần cộng hưởng.

-----------

Những nam nhân chiến sĩ này nhìn qua đều đang rất chật vật. Mặc dù trên người mặc khải giáp nhưng bộ dạng này của họ khiến người ta không thể coi trọng được, cơ hồ không còn người nào có khải giáp hoàn chỉnh, toàn thân đều là vết bùn đất và máu. Mùi máu tươi nồng nặc khiến những nữ đệ tử thần âm hệ từ nhỏ đã sống trong cảnh sung sướng cực kỳ khó chịu, thấy những người này như những nam khất cái vậy.

Nhưng hấp dẫn những đoá hoa thần âm hệ này nhất chính là bởi vì họ rất nam tính.

Vết máu, sắc mặt tái nhợt, dung nhan mệt mỏi đều chứng minh những nam nhân này mệt mỏi đến mức nào. Nhưng đứng ở đây, bọn họ vẫn như bình thường, dù những vết thương trên người đang chảy máu nhưng họ cũng không hề có thần sắc thống khổ gì, cho dù chỉ rên rỉ nửa câu.

Ánh mắt tử tịch lạnh như băng, nhìn mỹ nữ thần âm hệ mà coi như không thấy. Nhưng đối với những nữ nhân lại có sức sát thương kỳ dị. Bất cứ nữ đệ tử thần âm hệ nào đi qua chỗ này, nhìn thấy bọn họ, đều phải dừng chân lại. Đang nhìn từ xa, đột nhiên ở đây lại xuất hiện mấy trăm người mà các nàng chẳng hề biết, mà cảm giác chết chóc từ bọn họ thì đúng là lần đầu tiên các nàng được chứng kiến.

Túc xá của Diệp ÂM Trúc trong Mễ Lan ma võ học viện so với các đệ tử khác mà nói thì cũng không hề nhỏ, nhưng đó là khi chỉ có 2 người là hắn và Tô Lạp mà thôi. Còn bây giờ đưa năm trăm người trở về, ngoại trừ Hải Dương đang hôn mê bị Diệp Âm Trúc đưa vào trong phòng của mình, những chiến sĩ của hắn chỉ có thể đứng ở bên ngoài túc xá. Bởi vì vội vàng truyền tống cho nên Diệp Âm Trúc thậm chí còn không kịp ra lệnh cho họ nghỉ ngơi.

Các tử thần chiến sĩ theo tử quang mãnh liệt toả ra quanh túc xá, từng người từng người một từ trong tiến ra. Nhân số mỗi lúc một gia tăng.

- Nghỉ ngơi tại chỗ.

Diệp Âm Trúc đã trở về. Chống lại cảm giác mê muội mãnh liệt trong đầu, hắn miễn cưỡng từ trong túc xá đi ra. Hắn biết, nếu không có mệnh lệnh của mình, 500 chiến sĩ không sợ chết này sẽ vẫn đứng nguyên ở đó dù có chảy máu đến chết.

- Chủ…, Diệp Âm Trúc.

Đứng trong đám đệ tử Thần Âm hệ, nhìn thấy thân ảnh Diệp Âm Trúc tập tễnh xuất hiện giữa những tử tịch chiến sĩ, Yên La nhịn không được kinh hô lên, vội vàng cùng đám lam tinh linh mỹ nữ chen giữa đám người cùng lúc lao về hướng túc xá.

Diệp Âm Trúc chính là ân nhân của các nàng, chính là Cầm Đế đại nhân của các nàng.

- Đứng lại!

Một loạt trọng kiếm đồng thời giơ lên, những trọng kiếm này dù đã tàn khuyết nhưng vẫn mang theo một khí thế thảm liệt. Chỉ cần Yên La mười một nữ nhân dám đi tới nửa bước, không thể nghi ngờ rằng những trọng kiếm này sẽ lấy đi sinh mạng của các nàng.

Yên La đang lao tới chợt ngừng lại. Nhìn thấy những trọng kiếm hư hại trước mắt, toàn thân không khỏi run lên, đến gần mới cảm thấy lạnh như băng đến nghẹt thở, mùi máu tươi nồng nặc suýt nữa khiến các lam tinh linh thiếu nữ này nôn mửa.

- Dừng tay. Từ bây giờ nếu không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được công kích. Nghỉ ngơi tại chỗ.

Diệp Âm Trúc kịp thời truyền lệnh hoá giải nguy cơ cho các lam tinh linh thiếu nữ. Các tử thần chiến sĩ nhất loạt ngồi xuống, lúc này mới đơn giản xem xét lại những vết thương trên thân thể mình.

Cố nén nội tâm đang bất an, Yên La mang theo các tỷ muội vội vàng đến bên Diệp Âm Trúc, cũng chẳng tị hiềm gì mà ôm luôn cánh tay hắn. Hắn cố gắng chống đỡ thân thể một chốc rồi ngã ngồi xuống.

- Ta không việc gì. Nàng hãy lập tức tìm Ny Na nãi nãi, nói cho bà biết ta đã trở về.

Vì không muốn ảnh hưởng của 500 tử thần phát triển rộng ra, người đầu tiên Diệp Âm Trúc muốn tìm chính là Ny Na chủ nhiệm. Truyền tống ma pháp không thể sử dụng lại được, là vì không thể để Áo Lợi Duy Lạp biết mình có thể truyền tống đến cực bắc hoang nguyên, còn tại sao hắn có thể truyền tống trở về thì hắn đã suy nghĩ cách giải thích rồi, dù sao đó cũng là thế giới của thú nhân.

Yên La đáp ứng một tiếng, giao Diệp Âm Trúc cho thiếu nữ bên cạnh, tự mình chạy rất nhanh ra ngoài. Khi 500 tử thần chiến sĩ thấy tốc độ chạy của lam tinh linh như vậy thì trong ánh mắt mới hơi khôi phục được chút ít.

500 người. Ở Cực bắc hoang nguyên giết chết ít nhất 5 vạn thú nhân, chia đều ra thì mỗi người cũng giết hơn trăm, giết chóc nhiều ở nơi băng lạnh như vậy tuyệt không thể một hai ngày mà có thể khôi phục được.

Diệp Âm Trúc được dìu vào phòng, Áo Lợi Duy Lạp và Diệp Hồng Nhạn đều đã được đưa vào trong phòng của hắn, lúc này cũng đều đang nghỉ ngơi. Được hít thở không khí của Mễ Lan, thần kinh của 500 tử thần chiến sĩ mới bắt đầu từ từ buông lỏng.

Trên đường trở lại túc xá, Hương Loan cau mày đến gần một nam đệ tử. Những ngày gần đây tâm tình của nàng thật sự không được tốt, Diệp Âm Trúc và Hải Dương lại đi một lần nữa. Mặc dù từ cha nàng mà biết được rằng họ đi làm một cái gì đó nhưng trong lòng Hương Loan vẫn mơ hồ sinh ra một cảm giác chưa từng có trong đời. Đó là ghen ghét.

Lần đầu tiên Hương Loan cảm giác được thân phận công chúa bị ảnh hưởng.

-Di. Phía trước như thế nào lại có nhiều người như vậy? Các nàng đang nhìn cái gì?

Túc xá tụ tập thần âm hệ đệ tử làm cho Hương Loan chú ý. Hương Loan tại thần âm hệ đệ tử địa vị chính là rất cao. Dú sao thần âm hệ đệ tử đại bộ phận đều là nữ sinh, luận về ma pháp cường độ có rất ít người có thể so sánh với Hương Loan. Hơn nữa nàng là thần âm hệ đệ tử đệ nhất mĩ nữ, tại hoạt động nào cũng đều rất nổi bật cho dù sau khi Diệp Âm Trúc xuất hiện, nàng cũng vẫn là thần âm hệ đệ tử đứng đầu. Chứng kiến Hương Loan đến các đệ tử khác hạ ý thức nhường đường cho nàng. Rất nhanh nàng tựu đi tới phía trước.

- Đó không phải là Diệp Âm Trúc túc xá sao? Như thế nào lại có nhiều người như vậy.

Nhìn năm trăm tử thần chiến sĩ bộ dáng chật vật nàng có chút khẩn trương.

-Chẳng lẽ Diệp Âm Trúc và Hải Dương có chuyện gì sao?

Làm đế quốc công chúa nàng cũng biết phán đoán ra phần nào, tự nhiên sẽ không bị khí tức kinh người của tử thần chiến sĩ làm cho hoảng sợ. Bước nhanh tiến tới túc xá của Diệp Âm Trúc.

-Đứng lại.

Hai gã tử thần chiến sĩ thương thế nhẹ cản ở Hương Loan đường đi, mặc dù Diệp Âm Trúc phân phó không thể làm ai bị thương nhưng cũng không có thể làm cho người khác tuỳ tiện quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.

Hương Loan đôi mi thanh tú nhíu lại

- tránh ra. Diệp Âm Trúc đâu?

Mùi máu tươi đập vào mặt làm nàng suýt nữa nôn mửa.

- Đội trưởng đang nghỉ ngơi không được quấy rầy.

Câu trả lời lạnh như băng nhưng làm cho Hương Loan thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Diệp Âm Trúc không có vấn đề gì,

- Các ngươi để cho ta tới?

Hương Loan quát.

Hai gã tử thần chiến sĩ phảng phất không có nghe nàng thanh âm chỉ là lạnh như băng đứng cản đường tự nhiên cũng không có ý muốn tránh đi.

- Các ngươi dám ngăn cản Hương Loan tiểu thư đường đi, không muốn sống nữa sao?

Người theo đuổi Hương Loan không chỗ nào vắng mặt, một gã cao lớn anh tuấn, thân đeo trường kiếm vũ kĩ đệ tử không biết lúc nào đã xuất hiện phía sau lưng nàng. Hương Loan luôn luôn cự nhân ngàn dặm nhất là từ khi tuyên bố Diệp Âm Trúc là bạn trai nàng. Tên vũ kĩ bộ đệ tử này đã thầm mến nàng 2 năm thật vất vả mới tìm được cơ hội biểu hiện lập tức xuất hiện ở Hương Loan phía sau hạ xuống sau lưng trọng kiếm.

- Ta muốn cùng ngươi quyết đấu.

Tên này vũ kĩ bộ tam niên cấp đệ tử ngạo nghễ hướng 2 gã tử thần chiến sĩ phát ra khiêu chiến. Có thể lần này chiến dịch trở về thì toàn là vết thương nhẹ. Không thể nghi ngờ 2 gã tử thần chiến sĩ cũng là loại xuất sắc, đối với vũ kĩ bộ đệ tử khiêu khích bọn họ thậm chí ngay cả nói cũng không nói 1 câu, bên trái 1 người chợt tiến lên phía trước 1 bước. Nương theo nồng nặc mùi máu tươi 1 cỗ lẫm nhiên sát khí đập vào mặt làm cho vũ kĩ bộ đệ tử phảng phất tiến vào băng quật.

Mễ Lan ma võ học viện đệ tử cũng đều là xuất sắc trong đó có không ít 1 bộ phận đều là đế quốc quý tộc đệ tử, đến học viện chỉ vì xuất thân cho dù không cách nào thông qua tất nghiệp khảo thí. Chỉ cần tại Mễ Lan ma võ học viện học tập qua, đối với bọn họ coi như lý lịch huy hoàng. Cao lớn anh tuấn bề ngoài không có nghĩa là có thực lực, trước mắt tên đệ tử anh tuấn này tự nhiên là trong nhà lớn lên chưa từng kiến thức qua chánh thức sát khí. Phải biết rằng khí tức trên người tử thần chiến sĩ là từ thiên quân vạn mã trong đó trùng sát, lây dính máu tanh, chính thức giết chóc sát khí là từ chân thật giết chóc đi ra. Hơn nữa trên người bọn họ mùi máu tươi kinh người khí thế hách đổ tên vũ kĩ bộ đệ tử.

- Ngươi, ngươi đừng tới đây...

Lảo đảo lui về phía sau vài bước trên mặt lộ vẻ kinh hoàng. Tại nồng đậm sát khí vây quanh hắn 2 chân run rẩy không hiểu chất lỏng từ khố chảy xuống. Tiểu tử này dĩ nhiên cũng bị doạ cho dấm đài(^^).

Hương Loan đồng dạng giật mình,cỗ sát ý mặc dù lướt qua thân thể nàng nhưng từ trong sát khí hơi thở nàng lập tức phán xuất đây là thực sự trải qua quyết chiến chiến sĩ mới có thể luyện ra được sát khí kinh khủng như vậy. Chiến sĩ bình thường hay sát thủ không thể luyện ra được nhưng bọn họ như thế nào trở thành thủ hạ của Diệp Âm Trúc, còn gọi hắn là đội trưởng? Nàng liên tưởng ngay đến nhiệm vụ của Diệp Âm Trúc khi rời đi lần này,

Hương Loan trong đầu linh quang chợt loé, đột nhiên hiểu được trước mắt mấy trăm chiến sĩ này là tham gia thất quốc thất long bài vị chiến sĩ sao? Nghĩ tới đây phẫn nộ trong lòng nàng chậm rãi biến mất. Nhìn quang mang trong mắt tử thần chiến sĩ trước mắt,, đối với loại chiến sĩ tràn ngập khí tức tử vong này, thông minh như nàng tự nhiên không cường hành tiến vào. Nàng biết chính mình xuất ra thân phận công chúa trước mắt chiến sĩ này, họ cũng vị tất để ý tới. Đồng thời Hương Loan còn chú ý đến 1 chi tiết, trước mặt chiến sĩ khi nhắc đến Diệp Âm Trúc trong mắt cũng xuất hiện 1 chút biến hoá. Đó là tự nội tâm phát ra tôn kính.

Gã đệ tử cố gắng khiêu chiến tôn nghiêm của tử thần chiến sĩ kia đã bỏ chạy mất, mất thể diện trước mặt toàn thể đông đảo nữ đệ tự thần âm hệ như vậy đã khiến hắn hoàn toàn mất tự tin, sát khí của tử vong khí tức đó đã thành ám ảnh cả đời của hắn.

Được Yên La đưa đường, Ny Na chủ nhiệm vội vã chạy lại.

- Mọi người đều tản ra. Tập trung ở đây làm gì? Không có chuyện gì sao? vậy ngày mai khảo thí.

Nghe thanh âm nghiêm lệ của Na Ny, nỗi tò mò đối với tử thần chiến sĩ hiển nhiên không bằng kích thích mãnh liệt của khảo thí. Mĩ nữ môn nhất thời như chim rời tổ tản đi. Ny Na cũng không nhìn tử thần chiến sĩ trực tiếp hướng Diệp Âm Trúc túc xá đi đến. Trên mặt thần sắc không đổi, chứng kiến chính cô cô mình, Hương Loan trên mặt thần sắc nhất thời trở nên nhu hoà, mỉm cười đi tới ôm lấy cánh tay Ny Na đi tới.

Tử thần chiến sĩ ngăn cản lại xuất hiện, Yên La vừa muốn hướng bọn họ giải thích đây là Ny Na chủ nhiệm của Diệp Âm Trúc muốn tìm, Ny Na đã mặc kệ hướng túc xá đi đến. 1 màn kì dị xuất hiện, 2 gã tử thần chiến sĩ sắc mặt biến đổi, hạ ý thức lui về sau vài bước, Ny Na hoàn toàn làm lơ bọn chúng tiến đến, lần lượt tử thần chiến sĩ đứng dậy cản đường nhưng dường như trên người Ny Na có ma lực phảng phất 1 khi bọn họ đến gần lập tức bị bức ra ngoài 3 thước. Lập tức dừng lại cước bộ, trong mắt tử thần chiến sĩ đều toát ra vài phần kì dị và hoảng sợ.

Diệp Âm Trúc cũng không có thông qua tu luyện khôi phục. Hắn đang đợi Ny Na chủ nhiệm đến, nghe được bên ngoài thanh âm của Hương Loan hắn bước ra phía ngoài, nhìn 1 màn kì dị trước mắt này, không hiểu vì sao Diệp Âm Trúc mơ hồ cảm giác được cái gì đó.

- Dừng tay

Diệp Âm Trúc ngăn cản tử thần chiến sĩ. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.vn

Ny Na hừ lạnh 1 tiếng:

- tiểu tử thối, ngươi đưa nhiều người đến đây có phải muốn san bằng thần âm hệ a?"

- Không, Ny Na nãi nãi. Ngài đừng hiểu lầm, con cũng là bị bách như vậy chúng con chỉ là nghỉ ngơi 1 lát đợi hồi phục thể lực sẽ lập tức rời đi.

Ny Na liếc hắn 1 cái

- đi, vào trong nói.

Diệp Âm Trúc lúc này tinh thần đã khôi phục vài phần. Mặc dù bởi vì thấu chi tinh thần lực khiến đầu hắn vẫn còn chút đau nhưng Ly Sát kịp thời tinh thần cộng hưởng khiến cho hắn cũng không có hồi phục, nghỉ ngơi 1 lúc tinh thần đã khôi phục vài phần. Dẫn Ny Na đi vào túc xá, thoáng nhìn Áo Lợi Duy Lạp cùng Diệp Hồng Nhạn còn đang tu luyện, chính mình tiến tới bồ đoàn ngồi xuống

- nói đi, đây là xảy ra chuyện gì?

Hương Loan đứng ở phía sau Ny Na, nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô cô.

Diệp Âm Trúc cũng không giấu diếm, Tây Đa Phu nguyên soái phân phó mình đi trước cực bắc hoang nguyên làm nhiệm vụ lịch lãm như thế nào nói qua đơn giản 1 lần.

Ny Na, Hương Loan cùng với lam tinh linh mỹ nữ lẳng lặng nghe Diệp Âm Trúc nói. Diệp Âm Trúc nói mặc dù rất bình tĩnh nhưng nghe trong có 20 ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy cũng không khỏi động dung. Hương Loan nhịn không được hỏi

- Diệp Âm Trúc ngươi không nói sai chứ? Các người mấy trăm người cũng giết vạn thú nhân sao?

Diệp Âm Trúc gật đầu:

- ta cũng không có thói quen nói hoang, Hương Loan học tỉ.

Hương Loan hừ 1 tiếng, nhìn Ny Na thần sắc hoà hoãn vài phần

- nói như vậy, nhiệm vụ các ngươi coi như hoàn thành. Bất quá chuyện truyện tống này xảy ra, ta không biết ngươi còn có năng lực thuấn gian truyền tống nhưng loại thuấn gian truyền tống khoảng cách xa như thế này..."

Diệp Âm Trúc nói:

- ngài còn nhớ kĩ lần trước con đi ngân long thành không? Khi con thông qua

khảo nghiệm trở thành ngoại tịch ngân long, ngân long vương tặng con 1 kiện bảo vật, thông qua nó con có thể định vị ma pháp trận nên con mới có thể truyền tống về túc xá."

Ny Na chợt nói:

- nguyên lai như thế, các ngươi quay trở về đã có giải thích, nhưng các ngươi mấy trăm người mau rời khỏi học viện, không thể ảnh hưởng tới cuộc sống các đệ tử khác được. Ngươi, tiểu tử thối tham gia thất quốc thất long bài vị chiến cũng không trực tiếp nói với ta, hừ, trong mắt ngươi còn có ta không?

- Ách...

Diệp Âm Trúc bị Ny Na hỏi không trả lời được chỉ cười nói:

- " lúc ấy thời gian chặt chẽ chưa kịp nói với ngài.

Ny Na lạnh lùng nhìn hắn liếc mắt 1 cái.

- " Tây Đa Phu cũng thật hồ đồ, dám để các ngươi tuổi trẻ nhân chấp hành nhiệm vụ, nếu các ngươi chết ở cực bắc hoang nguyên sẽ là đả kích như thế nào đối với đế quốc? Ta muốn hỏi lão già này nghĩ thế nào đây. Bây giờ ngươi trước hết ở chỗ này nghỉ ngơi, may là thần âm hệ chúng ta rất ít đệ tử, Diệp Âm Trúc ngươi theo ta. Hương Loan, ngươi cùng La Yên các nàng bên ngoài thủ giữ. Phàm là đệ tử tiến đến gần hãy để cho bọn họ tránh xa nơi này 1 chút.

- Vâng, Ny Na chủ nhiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện