Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 41



“Diệp Tư! Mau lên, xế chiều hôm nay có một buổi tọa đàm! Vẻ đẹp văn học Anh gì đó. Nghe nói thầy giáo mới tới còn đẹp trai hơn đẹp trai nữa đó! Mình đã nói bạn học giữ chỗ giúp cậu, nhất định phải tới đó.”

Trong điện thoại, Kiều Hoa Hoa nói như bắn súng liên thanh, Diệp Tư vô cùng đau đầu nói: “Kiều Hoa Hoa, chiều nay mình không có lớp!”

“Mình biết, cho nên mới kêu cậu đi nghe tọa đàm, có khóa thì còn nghe tọa đàm gì được.”

“Giờ mình không có ở trường.”

“Mình biết luôn, tọa đàm hơn hai giờ mới bắt đầu, còn hơn hai tiếng nữa cậu tới cũng kịp mà.”

Diệp Tư ảo não, “Nhưng mà mình không muốn nghe.”

“Cậu phải chăm học lên chứ, sao lại không có ý chí phấn đấu gì hết vậy? Hễ không có khóa là chuồn mất dạng.”

Diệp Tư đảo trắng mắt, nếu không phải có giai đẹp làm chủ tọa, sợ cậu còn biến mau hơn tôi á.

“Bánh bao nhỏ…”

Với trình độ hiểu biết của Diệp Tư về cô ta, nếu không nghe lời, nhiều giờ kế tiếp lỗ tai sẽ không tránh khỏi bị oanh tạc đến phát điếc.

“Stop! Biết rồi, mình sẽ đi được chưa, chỗ nào?”

“Giảng đường, đại sảnh lầu hai.”

“Hôn một cái rồi hãy đi.” Diệp Tư đang muốn xuống xe thì nghe Diệp Mạnh Giác nói, rồi còn dùng tay chỉa chỉa miệng.

Diệp Tư bất đắc dĩ quay sang, hôn “Chụt” một cái, nói: “Người ta vào đây, chú có rảnh hãy tới đón, không rảnh để bé cưng tự trở về được rồi”.

Diệp Tư nói xong, mở cửa xe, cắm đầu chạy một mạch tới giảng đường. Đều tại chú, vốn dĩ thời gian rất rộng, nào biết anh bất chợt nảy ý, đang làm việc liền muốn…

Nghĩ đến đây, Diệp Tư lập tức cảm thấy máu toàn thân đều dũng mãnh lao tới trên mặt.

“A!”

Diệp Tư xoa trán, ngẩng đầu lên, còn tưởng mình đụng phải tường đồng vách sắt gì, hóa ra chỉ là một thanh niên.

“Xin lỗi! Xin lỗi!” Diệp Tư vội vàng giải thích, “Tôi vội đi nghe tọa đàm, không chú ý. Thật xin lỗi.”

Thanh niên kia khoát tay: “Không sao, tôi cũng không chú ý. Phải đến sảnh tọa đàm lầu hai không? Vừa khéo tôi cũng đến đó, không biết là chỗ nào. Hay là cô dẫn đường giúp tôi đi.”

Diệp Tư vừa xoa đầu, vừa nói: “Được thôi.”

“Cô là sinh viên trường này?”

“Ừ.” Diệp Tư gật đầu, nghĩ nghĩ, thử hỏi, “Anh cũng thế à?”

Thanh niên kia ha ha cười khẽ: “Không, tôi không phải sinh viên. Tôi đã không còn làm sinh viên rất nhiều năm rồi.”

Khụ khụ, Diệp Tư nghĩ đại rồi thuận miệng hỏi chút thôi, chứ thật ra nhìn anh ta cũng không giống sinh viên. Lại lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta, hỏi: “Anh không phải là giáo sư của buổi tọa đàm hôm nay chứ, ha ha, nghe bạn học bảo hôm nay thầy giáo rất đẹp trai.”

Cô nói câu này vốn dĩ cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút, nếu là giáo sư của buổi toạ đàm thì thể nào cũng phải có giáo viên trong trường dẫn đường chứ, nhất định sẽ không bị lạc đường.

Nào ngờ, thanh niên bên cạnh lại gật đầu: “Phải. Lúc tôi còn nhỏ học ở trường này, tưởng rằng sẽ tìm được chỗ nên không để cho giáo viên trong trường đến đón. Không ngờ mười mấy năm không ở đây, trong trường lại thay đổi nhiều như vậy.”

Diệp Tư ha ha cười gượng, “Kỳ thực cũng không thay đổi bao nhiêu, tuy nhiên giảng đường này thật ra mới được xây mới mấy năm trước.”

Đến cửa phòng tọa đàm, thanh niên kia nói cám ơn Diệp Tư, mở cửa ý bảo Diệp Tư đi vào trước, rồi mới tự theo sau lưng cô bước vào.

Dưới ánh mắt chằm chằm của dân chúng, Diệp Tư cảm thấy rất bất an nên liền cấp tốc chạy vào cuối sảnh, tìm được Kiều Hoa Hoa và bạn học.

Cũng may thanh niên kia đã bước lên bục giảng bắt đầu buổi tọa đàm, như thế mới cứu Diệp Tư không bị pháo nổ oanh tạc.

Thanh niên kia họ Tô, là một nhà giáo danh tiếng tại thủ đô. Lúc nhỏ, cha mẹ làm giảng viên ở trường này nên anh ở đây hơn mười năm. Về sau, cha mẹ được điều đi nơi khác nên anh đi theo. Không ngờ mười năm sau, anh cũng học lên thành giảng viên đại học, lại một lần nữa trở về trường cũ.

Dựa theo lệ thường, giáo viên trong trường tiến hành màn giới thiệu ban đầu. Viện Trưởng Đại học Ngoại ngữ hiền lành khôi hài cũng tán dương vị giáo sư trẻ này đến cao ngất trời. Diệp Tư thầm nghĩ, thoạt nhìn anh ta chẳng qua chỉ là một giáo sư tuổi còn trẻ thôi mà, không biết có phải đang thổi phồng anh ta lên một cách quá đáng hay không. Tuy nhiên, hơn hai giờ tọa đàm tiếp sau, cô hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Giọng nói thấp trầm khêu gợi, phát âm tiếng Anh tao nhã, phong cách khôi hài lại rất có khiếu hài hước của anh ta khiến cho buổi tọa đàm rất thú vị, khi thì làm cho người ôm bụng cười lăn lộn, khi thì làm trái tim người ta lưu luyến.

Đến lúc này, Diệp Tư không thể không bị thuyết phục, người này ngoại trừ đã trù bị cho mình một tri thức thâm hậu chuyên nghiệp, còn trang bị cho mình kỹ xảo diễn thuyết hạng nhất, khó trách Du Viện trưởng đã hơn năm mươi tuổi tán thưởng anh ta không ngớt.

“Bánh…”

Kiều Hoa Hoa còn chưa gọi xong đã thấy ánh mắt phóng dao của Diệp Tư, liền lập tức ngưng lại, cười nịnh nói: “Diệp Tư ơi, Tiểu Tư à, sao cậu lại quen biết được cực phẩm trên bục kia vậy? Hả? Thành thực khai báo đi.”

“Nhiều chuyện vô nghĩa, chuyên tâm nghe giảng đi!”

“Nghe nói tuần sau anh ta bắt đầu đảm nhiệm dạy học ở trường chúng ta đấy. Có thật không?” Kiều Hoa Hoa chưa từ bỏ ý định, nhỏ giọng hỏi.

“Tuần sau?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi, “Giờ là giữa học kỳ rồi, sao có thể tới ngang lúc này chứ?”

“Ai mà biết, cho nên mới hỏi thăm cậu đó.”

Đúng như lời Kiều Hoa Hoa, khóa Văn học Anh ngày thứ hai do chính giáo sư Tô đứng lớp. Nghe nói, thì ra giáo sư cũ phải xuất ngoại, vừa khéo anh ta lại vừa xong một kỳ sát hạch, thế là anh ta tới đây. Tô Mân Ngôn từng giảng dạy ở một trường đại học danh tiếng tại Bắc Kinh, cũng là trường đứng đầu cả nước, giờ đến trường này giảng dạy thì đương nhiên rất được coi trọng. Hơn nữa chính anh ta lại có tố chất chuyên nghiệp, nói anh ta là ngôi sao sáng được mọi người mến mộ ở đại học của Diệp Tư cũng tuyệt đối không nói quá. Môn học này chỉ là một môn phụ, nhưng một khi anh ta có lớp hoặc giảng bài thì phải nói là cảnh tượng ngoạn mục vô cùng, người tham gia đông đến nỗi dù có ở giảng đường lớn cũng không đủ chỗ ngồi.

Không biết có phải nguyên nhân vì đụng nhau với Diệp Tư ở lần tọa đàm trước hay không, Tô Mân Ngôn có vẻ thân thiết với Diệp Tư hơn người khác một chút, như hai người quen biết đã lâu.

Sau sự kiện BBS lần trước, Diệp Tư giờ lại một lần nữa nổi tiếng trong toàn trường.

Chuyện này rất nhanh liền bay đến tai Diệp Mạnh Giác. Anh án binh bất động chờ Diệp Tư tự mình nói với anh chuyện này. Nhưng chờ mòn chờ mỏi mà Diệp Tư lại chẳng đề cập đến một chữ nào. Diệp Mạnh Giác thật sự nhịn không được, bớt xén thời gian làm việc cuối tuần để ở nhà cùng Diệp Tư, thuận tiện tra xét xem thế nào.

“Nghe nói trường bé cưng có một giảng viên mới tới hả?” Diệp Mạnh Giác hỏi dò, “Dạy được không?”

“Đúng ạ, thầy ấy giảng bài sinh động khôi hài, tính tình hài hước lại bình dị gần gũi, mấu chốt là còn rất đẹp trai, có thể nói là hoàn mỹ đó nha. Bây giờ là người nổi tiếng nhất nhất ở trường của người ta đó! Rất nhiều nữ sinh đều thích thầy.” Diệp Tư mặt mày hớn hở huyên thuyên kể ra, hoàn toàn không chú ý tới người nào đó mặt đã đen lại như đít nồi.

“Hay đến vậy à? Chắc hẳn có bạn gái rồi chứ?” Diệp Mạnh Giác hỏi.

“Không có!” Diệp Tư lập tức phủ định, “Bạn học của người ta đã hỏi rồi, thầy nói không có. Chú không biết đâu, thầy ấy thật sự rất đẹp trai, hơn nữa, còn rất nho nhã.”

Nho nhã? Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn nhóc con, lại hỏi: “Bé cưng thích loại nam sinh nho nhã sao?”

Diệp Tư đã mở máy tính ra, nói: “Giáo sư Tô bảo người ta sửa lại tư liệu, người ta còn chưa làm xong nè.”

Cô nói xong, bàn tay nhỏ bé đã gõ liên hồi trên bàn phím, lại xoay mặt nói với Diệp Mạnh Giác: “Chú vừa mới nói gì?”

Diệp Mạnh Giác vừa định lặp lại, nào biết Diệp Tư lại giơ tay lên phẩy phẩy: “Chú, chú đi ra làm việc của chú đi, người ta sửa cho xong tư liệu mà Giáo sư Tô giao rồi chúng ta lại nói tiếp.”

Diệp Mạnh Giác trợn tròn mắt nhìn cô cả nửa ngày, không thể ngờ, người ta liền quên béng mất sự hiện hữu của anh, bận bận rộn rộn với chuyện của mình.

Do đó, anh cứ thế mà ủ rũ như cà héo bị Diệp Tư xua ra.

Diệp Mạnh Giác bưng ly cà phê, đi qua đi lại trong phòng khách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn thời gian.

Ba giờ, anh nói với dì Thái: “Chị Thái, hôm nay chuẩn bị cơm chiều sớm một chút đi, tôi hơi đói bụng.”

Bốn giờ, Diệp Mạnh Giác gõ cửa phòng Diệp Tư: “Bé cưng, còn chưa làm xong à? Xuống ăn tối đi.”

Diệp Tư nhìn nhìn đồng hồ, kinh ngạc hỏi: “Ăn cơm tối? Mới bốn giờ mà chú.”

“Ừ.” Diệp Mạnh Giác kéo cô ra khỏi máy tính: “Chú đói bụng, hôm nay ăn sớm một chút có được không?”

Diệp Tư khó xử: “Nhưng mà người ta không đói. Chả đói chút nào.”

“Không đói cũng phải ăn.” Sắc mặt Diệp Mạnh Giác có chút khó coi, “Đi xuống ăn cơm!”

Diệp Tư cảm thấy không thích hợp, lập tức ngoan ngoãn chạy xuống lầu ăn cơm.

Mới bốn giờ, lúc này chỉ mới là thời gian uống trà chiều thôi mà?

Diệp Tư vừa ăn, vừa âm thầm nghĩ cách trong lòng.

Vất vả lắm mới nuốt xuống được vài thứ, Diệp Tư đẩy chén ra, “Chú, bé cưng ăn xong rồi.”

Diệp Mạnh Giác nhìn một bàn đồ ăn không suy suyển là mấy, cau mày hỏi: “Mới vậy mà xong rồi à?”

“Dạ.” Diệp Tư gật đầu, còn nói thêm, “Lát nữa bà còn đưa súp tổ yến tới nữa mà.”

Diệp Mạnh Giác nghe vậy mới giãn đầu mày ra được một chút, đẩy bát ra, đứng lên nói: “Chú cũng ăn xong rồi, chúng ta ra sân tản bộ đi.”

Còn tản bộ nữa? Diệp Tư nhìn nhìn mặt trời bên ngoài, không biết hôm nay chú thế nào ấy nhỉ, bên ngoài trời còn rất nóng, cô thèm vào.

“Chú, bên ngoài nóng quá.” Diệp Tư chu môi.

“Ah, vậy nếu không chúng ta xem phim đi?”

“…”

“Hay là đi ra ngoài dạo phố?”

“Chú,” Diệp Tư cắt lời anh, “Hôm nay chú sao vậy? Người ta còn phải hoàn thành nhiệm vụ Giáo sư Tô giao nha.”

Giáo sư Tô, lại là Giáo sư Tô. Diệp Mạnh Giác đột nhiên phát giận, “Vậy cứ làm việc của bé cưng đi!”

Nói xong xoay người đi tới thư phòng.

Diệp Tư không khỏi lắc đầu, haiz, gần đây tính tình chú càng ngày càng giống như trẻ con ấy. Nghĩ đến đây, cô cười khẽ ra tiếng, đùa giỡn với người chú nào đó cứ như trẻ con muốn cô dỗ thật cũng rất vui nha.

Lần thứ bảy Diệp Mạnh Giác đi ra, vẫn thấy cửa phòng Diệp Tư đóng chặt, lại thất bại quay trở vào. Bình thường lúc anh ở nhà, cô lúc nào cũng loanh quanh bên cạnh anh không phải sao? Giờ nhóc con có bản lãnh ghê ta, nhìn thấy giáo sư đẹp trai liền quên phéng mất anh.

Diệp Mạnh Giác tức giận bất bình tựa lưng vào ghế ngồi, chán nản nhìn mông lung vào màn hình máy tính trước mặt, trong đó là hình nhóc con đang cười rực rỡ nhìn anh.

Đến hơn chín giờ, Diệp Tư tháo mắt kiếng xuống, cuối cùng cũng đã chỉnh xong tư liệu. Nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ. Lúc hơn năm giờ, cô có đi xuống uống bát súp, tính đến giờ, cô đã ngồi trước máy tính gần năm tiếng rồi.

Không biết chú hay dỗi kia giờ đang làm gì. Diệp Tư nghĩ, đẩy cửa phòng mình ra, đứng trên hành lang nhìn nhìn, phòng ngủ chính bên trong không có đèn, xem ra chú còn ở thư phòng rồi.

Cửa thư phòng được nhẹ nhàng mở ra, Diệp Mạnh Giác đang hờn dỗi biết chắc là nhóc con đến tìm anh.

Anh cúi đầu, làm bộ như đang đọc sách, đầu cũng không nâng một chút.

“Chú, còn đọc sách hả.” Bày ra vẻ cười híp mắt sà đến hỏi.

“Ừ.” Diệp Mạnh Giác rất lạnh nhạt ừ một tiếng từ trong mũi.

Xem ra vẫn còn đang trong giai đoạn kỳ quái, Diệp Tư nghĩ, quấn đến sau lưng ghế dựa của anh, nhẹ nhàng xoa bóp cổ và bả vai anh, lấy lòng hỏi: “Chú, người ta đấm bóp cho chú một chút nhé, thoải mái không?”

“Ừ.” Diệp Mạnh Giác lại cực kỳ kỳ quái ừ một tiếng.

Diệp Tư nhìn anh vẫn không lạnh không nóng, mắt đảo quanh, ghé vào bên tai Diệp Mạnh Giác, học hành động bình thường của anh mà dán vào lỗ tai thổi hơi: “Thoải mái không? Chú?”

Một chiêu này quả nhiên dùng rất được, Diệp Mạnh Giác không khỏi âm thầm rên rỉ một tiếng, nhóc con, tiểu yêu tinh, tiểu hồ ly, đây là tự bé cưng đốt lửa, tự bé cưng dâng tận cửa đấy nhé.

“Chú?”

Diệp Tư còn chưa nói xong đã bị Diệp Mạnh Giác kéo tuột vào trong lòng, nụ hôn nóng rực như mưa rơi vào trên môi cô.

“Ưm… Chú…”

Diệp Tư mơ mơ màng màng, phát hiện mình đã bị Diệp Mạnh Giác đặt lên trên bàn, đầu của anh chôn ở trước ngực cô, hai tay linh hoạt cởi bỏ áo lót, phần mềm mại tròn tròn trắng noãn của thiếu nữ liền bung ra, chưa kịp rũ xuống đã bị anh há miệng ngậm chặt, tay kia của anh lại chuẩn xác nắm giữ lấy cái còn lại.

Diệp Tư bị anh dùng lực nắm chặt thì có chút đau, nhăn mày, miệng tràn ra một tiếng rên rỉ, thân trên không tự chủ được mà ưỡn cao lên, vội vàng đưa bộ ngực đến trước mặt anh, đầu ngửa ra sau, cả thân thể hình thành một độ cong hoàn mỹ, mái tóc dài đen nhánh của cô phân tán trên mặt bàn.

Viên anh đào Diệp Mạnh Giác ngậm trong miệng tươi ngọt vô cùng, anh vội vàng lại dùng lực mạnh mút vào, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa đủ, càng đem một nửa rất tròn hút toàn bộ vào miệng.

“Ưm… Đau…”

Diệp Tư mơ hồ than thở, rồi không chịu nổi khô nóng trong cơ thể, cái mông bắt đầu chuyển động. Lửa nóng cứng rắn đang đặt ở nơi mềm mại của cô. Cô giống như người chết đuối vớ được miếng gỗ cứu sinh, áp sát vào cái khổng lồ kia, động phần eo, dùng sức cọ xát cao thấp.

“Đồ xấu xa.” Diệp Mạnh Giác phun đầu vú trong miệng ra, cúi đầu rên lên một tiếng.

Diệp Tư nửa hé hai mắt mê muội, hàm răng cắn đôi môi anh đào kiều diễm, mày cau chặt, khó nhịn rên hừ hừ.

Người có kiên cường hơn nữa cũng không chống lại được vẻ kiều mị phong tình của cô như vậy.

Lúc Diệp Mạnh Giác xông vào, cô nhắm chặt hai mắt, không thể ức chế hét lên một tiếng, tiếp theo liền bắt lấy tóc của anh, theo cánh tay rắn chắc của anh, theo nhịp chuyển động cấp tốc của anh mà cùng theo cao thấp.

“Bé cưng, nói, nói bé cưng yêu chú.” Tiếng nói khêu gợi của Diệp Mạnh Giác vang lên bên tai cô, “Nói, bé cưng.”

Diệp Tư trầm luân giữa khôn cùng khoái cảm, trong lòng chỉ hy vọng cánh tay của anh ôm chặt chút nữa, nhấc cô lên cao chút nữa, hạ xuống mạnh hơn một ít nữa, nhanh hơn một ít nữa…

“Bé cưng…”

“Bé cưng…”

“Chú… Mau…”

Ánh mắt Diệp Mạnh Giác tối sầm lại, bé con đáng giận, hoàn toàn không để anh vào trong mắt. Lập tức gia tăng độ mạnh yếu, hai tay nắm lấy cái mông trơn mềm vun cao của cô, gia tốc chuyển động nhanh hơn. Nhóc con đáng giận này, nhóc con chuyên làm mệt người khác này, hôm nay anh phải chế phục cô, xem cô còn dám không để anh vào trong mắt hay không.

Anh nhắm ngay vách tường mềm mại của dũng đạo ấm áp của cô mà dùng sức ma sát, từng phát từng phát, rốt cục đưa cô đến gần sát nơi tươi đẹp, nhưng lại không thỏa mãn cô mà chậm rãi trượt xuống, chậm rãi ra ra vào vào.

Diệp Tư ôm chặt cổ anh, hoàn toàn không khống chế mà trên dưới xóc nảy theo tần suất của anh, nhưng mỗi khi cái loại khoái cảm đến muốn chết đi này kề cận điểm bùng nổ, thì lại bị anh kéo từ trên đầu sóng xuống, cứ lặp đi lặp lại như thế, bức bách cô đến muốn khóc lên, hai tay nắm chặt bờ vai của anh, thanh âm nức nở: “Chú, muốn, muốn…”

“Muốn cái gì? Nói, nhóc con, không ép chú thì không được sao? Nói, muốn cái gì.”

Diệp Tư nức nở, câu từ trước sau không hoàn chỉnh kêu lên: “Muốn… chú. Bé cưng… muốn chú…”

Tiếng la động tình của cô đã lấy lòng Diệp Mạnh Giác, anh tấn công mãnh liệt vào chỗ mẫn cảm nhất của cô, khiến cho cô rốt cục bùng nổ cùng với một tiếng nỉ non thật dài, cả người cô không khống chế được mà co rúm lại, móng tay gắt gao đâm vào đầu vai anh, miệng nhỏ dưới thân liên tục cắn nuốt anh, gắt gao chặt chẽ, không lưu tình chút nào mà cắn nuốt anh, chẳng sợ từng đợt nhiệt lưu từ bên trong chảy ra, cũng không buông miệng.

Miệng nhỏ xúc cảm tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến không thể khống chế, chặt đến mức tận cùng, đón dòng nhiệt lưu đang đổ xuống tới, từng đợt co rút mạnh mẽ, kêu gọi mãnh thú trong Diệp Mạnh Giác. Anh chống không lại, cúi đầu gào thét như tiểu mãnh thú, cũng nhịn không được nữa mà phun ra từng luồng lửa nham thạch nóng chảy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện