[Brothers Conflict] Trái Phải Đều Bị Vây Quanh Bởi Nam Nhân

Chương 94



Cái loại cực kỳ hâm mộ, khát vọng nhàn nhạt này, còn có một tia chờ đợi xa xôi không thể với tới, cuối cùng lại bị một tia mất mát kia che giấu.


Long Cảnh chần chờ vươn tay, dừng thật lâu trong không trung, cuối cùng vuốt ve mái tóc mềm mại của thiếu niên "Lan, em còn có anh, anh là anh trai, có thể vẫn luôn bồi em."


Đợi một lúc, cũng không có được đáp lại.


Long Cảnh có chút nghi hoặc, vừa giật mình, liền thấy Yuuya xoay người lại, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu vào mặt cậu, mắt đen dị thường nhu hòa, đã không còn lạnh nhạt như ngày thường.


Tâm Long Cảnh cũng mềm theo, hắn xoa xoa đỉnh đầu có xúc cảm tốt đẹp "Anh vẫn luôn bồi em, được không?"


Ở dưới ánh đèn, sắc mặt Long Cảnh cũng dị thường nhu hòa, tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Long Cảnh lạnh lùng biến thành như vậy, Yuuya vẫn có chút xúc động.


Cậu so với ai khác đều biết, Long Cảnh là dạng người gì.


Nếu nói Long Thế Cù chính là một bạo quân không từ thủ đoạn, vậy Long Cảnh chỉ có hơn chứ không kém, ở trong thế giới của hắn, hắn là một người độc tài, thủ đoạn cường ngạnh đến mức làm người giận sôi.


Nhưng chẳng sợ Long Cảnh có nhiều thủ đoạn lãnh ngạnh như vậy, hắn lại chưa từng dùng trên người Yuuya.


Long Cảnh không giống cậu, khi còn nhỏ, hắn đã có được hết thảy, nhưng đúng là bởi vì như vậy, hắn mới cần dùng càng nhiều thủ đoạn đáng sợ để củng cố chính mình đoạt được hết thảy.


Hắn muốn hóa thành người thép toàn thân mặc giáp sắt, đao thương bất nhập.


Trái với cậu, mềm yếu, nhát gan, hèn mọn, nếu so với Long Cảnh, giống như tất cả điều xấu đều tụ tập trên người cậu.


Thiên chi kiêu tử và thế tục phàm nhân, khác biệt lớn như trời với đất.


"Long Cảnh......" Yuuya từ từ mở miệng, "Lúc ấy tôi thật sự rất hâm mộ anh, nhưng tôi chưa bao giờ ghen tị hoặc chán ghét anh, chẳng sợ anh luôn đạt được tất cả chú ý của cha, tôi cũng cảm thấy đương nhiên."


"Thời điểm bị mang đi, tôi rất sợ hãi, nhưng tôi lại không tuyệt vọng, bởi vì tôi cảm thấy nhất định sẽ có người tới cứu tôi, cho nên chẳng sợ bị nhốt ở trong phòng không thấy ánh mặt trời, cõi lòng tôi vẫn tràn đầy hy vọng......"


Thanh âm cậu không có chút phập phồng nào, dùng ngữ điệu trần thuật xé mở quá khứ máu chảy đầm đìa của mình.


"Nhưng mà, không ai tới cứu tôi, chỉ có một mình tôi, ai cũng không cần tôi."


"Sau đó, tôi mới biết được, nguyên lai tôi bị vứt bỏ.


Mắt đen Yuuya lập loè một chút, xẹt qua một cản xúc không biết tên, cậu nhìn Long Cảnh vẫn không nhúc nhích, cười "Long Cảnh, tôi là bị vứt bỏ a, anh hiện tại mới đến, đã quá muộn rồi......"


Đúng vậy, đã quá muộn rồi......


Ở thời điểm Yuuya cần đối phương nhất, Long Cảnh không ở.


Long Cảnh ôm chặt thiếu niên.


Rõ ràng người nói chuyện thống khổ là Yuuya, nhưng trên mặt cậu lại không có biểu tình dư thừa nào, dù bị ôm như vậy cũng không hề nhăn mày.


Long Cảnh lại như bị thống khổ rất lớn, trầm thấp từ yết hầu chỗ sâu trong thở phì phò, hai mắt thống khổ nhắm chặt, hắn gắt gao ôm chặt Yuuya, phảng phất giờ phút này cậu là cứu rỗi duy nhất của hắn.


Chỉ ôm chặt cậu mới có thể cảm thấy an tâm.


Đến tột cùng là ai cần ai?


Yuuya cười, thanh âm không gợn sóng "Chuyện đó đã qua rồi, hiện tại tôi đã không cần anh bảo hộ, bất quá, tôi vẫn cần anh, ca ca."


Long Cảnh cơ hồ là lộ ra tươi cười kinh hỉ trong nháy mắt.


Yuuya nhìn chằm chằm đèn ngủ, tiếp tục nói: "Anh có thể tìm ra người mang tôi đi lúc trước không? Tôi biết anh có thể, chuyện này đối với anh mà nói rất đơn giản đúng không?"


Một chậu nước lạnh đổ vào đầu, Long Cảnh khôi phục biểu tình nguyên bản, "Em......"


Yuuya đối diện Long Cảnh, trong mắt mang theo ý cười "Anh khẳng định là có thể, đúng không?


Long Cảnh hoảng hốt một chút, nói "Em cùng anh trở về chính là vì chuyện này sao?


Yuuya đương nhiên gật đầu "Anh là động lực tốt a, không cần tốn nhiều sức cũng có thể tìm được người tôi muốn, Long Cảnh, anh phải giúp tôi."


Long Cảnh nhìn Yuuya một cái, cuối cùng gật đầu "Đương nhiên, chỉ cần là điều em muốn."


Cho dù bị em lợi dụng cũng không sao.


Yuuya rũ mắt xuống, suy nghĩ phiêu xa, lúc ấy Hikaru nói với cậu hắn có nhìn thấy tung tích của Bạch Phi Anh ở Italy, nhưng lấy tính cách xảo trá của người kia, đó không chừng chỉ là một ngụy trang.


Yuuya tự nhiên là sẽ không làm việc ngốc như rút dây động rừng.


Cậu đi theo Long Cảnh trở về, cũng không phải là vì muốn nhận thân, nếu chỉ dựa vào một mình cậu, như vậy căn bản là không có khả năng đối phó với Bạch Phi Anh, nói đến cùng, cậu cũng chỉ là một người thường không có quyền thế.


Nhưng Long Cảnh lại không giống thế, cậu đã trở lại ba năm, đã sớm nghe ngóng được thế lực của Long Cảnh thông qua nói bóng nói gió, lực ảnh hưởng của hắn ở Hong Kong càng không cần phải nói, còn có ở Anh quốc, quan hệ giữa Bá Nạp Đức Mặc Phỉ và Long Cảnh hình như cũng không tồi a......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện