Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 15



Ân Thứ: “Hai người ở cùng nhau, quan trọng nhất là tín nhiệm, hiểu được nhau.”

Tề Dịch: “Đúng vậy.”

Ân Thứ: “Nhưng em xem em đi, cho tới giờ chưa từng hiểu tôi.”

Tề Dịch: “Sao tôi lại không hiểu? Tôi nhìn quỷ khí vô cùng chuẩn xác, nhìn thấu luôn nội tâm của anh luôn ấy chứ?”

Ân Thứ: “Nhìn thấu nội tâm của tôi? Có dám trực tiếp lăn lên giường đọ sức không?”

Tề Dịch: “Khẩu vị anh quá nặng.”

Ân thứ: “Xem đi, hoàn toàn không hiểu tôi.”

Tề Dịch: “…”

Boss, Hạnh Vận Lai Tập! [15] Bảo Vệ Thức Ăn

*****

Ân Thứ còn chưa tới năm giờ đã tỉnh, thừa dịp Tề Dịch còn ngủ, lén cọ cọ qua ôm cậu vào lòng, thân thể dán sát, phù hợp vô cùng.

Ân Thứ gạt gạt mớ tóc phủ trên trán Tề Dịch, ngón tay chạm tới làn da đối phương, rốt cuộc luyến tiếc rời đi, tinh tế vẽ theo ngũ quan xinh xắn. Anh tựa hồ chưa từng gần gũi ngắm nhìn Tề Dịch như vậy.

Bộ dạng cậu thực tuấn tú, đường cong nhu hòa, khóe miệng hơi cong lên, cho dù đang ngủ cũng mang theo ý cười làm người ta thoải mái, giống như không có bất cứ phiền não nào. Chỉ nhìn cậu thôi, Ân Thứ đã cảm thấy thực an tâm.

Đây là lần đầu tiên anh muốn ôm một người như vậy, muốn cậu bầu bạn cùng mình cả đời.

“Tề Dịch…” Ân Thứ cúi đầu ngậm lấy cánh môi Tề Dịch, từng bước xâm nhập, cắn nuốt hơi thở cậu.

Tề Dịch than nhẹ một tiếng, vô thức quay đầu đi.

Ân Thứ nuối tiếc lui lại, tựa vào gối lẳng lặng nhìn người trong lòng, bàn tay thuận thế khoát lên bên hông cậu.

Thắt lưng Tề Dịch, vân da bằng phẳng, sống lưng cùng phần mông tạo thành một độ cong hoàn mỹ, sờ vào cảm giác rất tốt!

Ân Thứ trở mình ngồi dậy, cả người mềm nhũn đè lên người Tề Dịch, một tay đỡ thắt lưng, tay kia hơi nâng chân cậu lên, thử tư thế cơ thể, có chút vừa lòng. Sau đó để Tề Dịch nằm nghiêng, để chân mình quấn lên… cảm giác cũng không tệ. Tiếp đó, Ân Thứ ôm Tề Dịch trở một vòng, biến thành tư thế anh ở dưới Tề Dịch ở trên…

Tề Dịch không thoải mái, lăn qua một bên, cuộn người thành một đoàn.

Hô hấp Ân Thứ dồn dập, toàn thân nóng phừng phừng, không dám đùa nghịch người ta nữa.

Im lặng một hồi, anh lại nhịn không được nhìn về phía người bên cạnh, tầm mắt lưu luyến ở phần cổ, cuối cùng cũng sáp qua cắn một ngụm…

Đêm nay, Tề Dịch ngủ mà cả người cứng ngắc, lúc tỉnh lại thì phát hiện mình bị người nào đó ôm chặt. Cậu nhịn không được oán thầm, người này thói quen ngủ cũng quá kém đi!

Tề Dịch gian nan đẩy tay chân Ân Thứ, xoay người rời giường. Quần áo trên người cứ hệt như bị xe tải nghiền qua, nhăn nhó, nút áo chỉ còn một hai nút nguyên vẹn, vạt áo mở rộng, lộ ra tảng lớn da thịt.

Đứng trong toilet, Tề Dịch nhìn chính mình trong gương, im lặng một lúc lâu, sau đó âm thầm quyết định, về sau không bao giờ ngủ cùng Ân Thứ nữa!

Sau khi rửa mặt xong, Ân Thứ cũng thức dậy, lại chỉ mặt mỗi cái quần lót lắc lư trước mặt Tề Dịch. Thứ giữa hai chân nghênh ngang ngẩng đầu, hình dạng cùng kích cỡ thực sự làm người ta khó có thể bỏ qua.

Tề Dịch ghen tị một chút, sau khi chào một câu liền rời khỏi phòng, tới phòng bếp làm bữa sáng.

Tầm mắt Ân Thứ đuổi theo, nhìn thấy dấu hôn lưu lại sau gáy cổ thì ánh mắt có chút tối đi.

Buổi sáng này, tâm tình Ân Thứ đặc biệt tốt, khí sắc hồng nhuận, lòe lòe tỏe sáng, lúc ra ngoài không biết làm mù ánh mắt của biết bao người, quả thực là suất đến không có thiên lí.

Tề Dịch không biết người này đang phát xuân cái gì, quỷ khí cả người hệt như biến thành màu hồng nhạt, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Dùng xong bữa sáng, Tề Dịch đưa Ân Thứ tới công ty, chính mình thì dựa theo lịch trịch đi làm thêm. Vệ sĩ vẫn như cũ tận hết chức trách theo sau bảo vệ, bất quá khoảng cách cũng xa hơn, tốt xấu gì cũng không tạo thành phiền toái cho Tề Dịch.

Hôm qua đáp ứng Ân Thứ về sau phải cự tuyệt Kha Thiếu Úc, Tề Dịch nghĩ nghĩ, quyết định trước tiên cứ đưa một tháng đi, sau đó tìm lí do cự tuyệt. Dù sao cũng mới hứa đã thất tín, không khỏi có chút bất lịch sự.

“Tề Dịch, cậu đã tới rồi.” Tả Thành thấy Tề Dịch xách theo cà mên cơm tới thì cười nói: “Ân tổng còn ở phòng họp, cậu chờ một chút.”

Hiện giờ cao thấp công ty Ân Đạt, cơ hồ không có ai không biết Tề Dịch. Chỉ dựa vào việc cậu có thể bình yên vô sự ở bên người Ân Thứ cũng đủ làm người ta ngưỡng mộ.

Tề Dịch chuẩn bị đưa cơm trưa vào phòng làm việc của Ân Thứ thì thấy có vài người từ phòng họp bước ra.

Nhìn thấy đám người, đồng tử Tề Dịch co rút, mấy đoàn quỷ khí hiện lên trong mắt.

Đi theo bên cạnh Ân Thứ tổng cộng có bốn người, trừ bỏ hai người là nhân viên, hai người kia đều thực lạ mặt. Một trong hai người đó khoảng hơn ba mươi, quần áo trang trọng, tươi cười thân thiện, thoạt nhìn là người giỏi giao tế. Người kia thì độ năm mươi, dáng người có chút mập mạp, mí cao mắt hóp, tóc chải chỉnh tề, nhìn rất nghiêm túc.

Nhưng làm Tề Dịch chú ý là trên người cả hai đều mang theo luồng quỷ khí đậm nhạt bất đồng, không chỉ là oán khí tích tụ, mà còn có dự báo điềm xấu. Có oán khí thuyết minh phẩm hạnh không đúng, thái độ làm người không tốt; dự báo điềm xấu đại biểu bọn họ sắp gặp tai họa.

Càng bi kịch chính là bọn họ còn gặp phải Ân Thứ, quỷ khí lại càng nồng đậm hơn, mà quỷ khí của Ân Thứ cũng bị ảnh hưởng, lộ ra chút điềm xấu.

Chờ Ân Thứ trở lại phòng làm việc, Tề Dịch vừa mở cà mên vừa hỏi: “Hai người vừa nãy là ai?”

“Đối tác trong một hạng mục.” Ân Thứ trả lời: “Bất quá phương án hợp tác cụ thể vẫn chưa quyết định.”

Tề Dịch lại hỏi: “Anh cẩn thận điều tra bối cảnh bọn họ chưa?”

“Có ý gì?” Ân Thứ ngẩng đầu nhìn Tề Dịch, nhạy bén nói: “Cậu hoài nghi bọn họ có vấn đề?”

“Nếu anh vẫn chưa điều tra thì tôi đề nghị anh nên làm đi.” Tề Dịch cân nhắc nói: “Vô luận thế nào, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Ân Thức trầm mặc, cũng không hỏi Tề Dịch vì cái gì hoài nghi. Trên thương trường luôn đầy lừa gạt, phàm là có bất cứ điểm khả nghi nào, anh vẫn luôn thận trọng xem xét.

“Ừm, tôi biết rồi.” Ân Thứ nhấc cà mên lên, bắt đầu nghiêm túc hưởng dụng cơm trưa của mình.

Tề Dịch thấy đối phương tiếp thu, cũng không nói thêm gì, dựa lưng vào sô pha nghịch di động.

“Về sau mang thêm một phần, ăn cùng tôi.” Ân Thứ đột nhiên nói.

“Hử?” Tề Dịch nhìn qua: “Không cần, tôi ăn ở nhà được rồi.”

“Tôi ăn một mình, nhàm chán.” Ân Thứ gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Tề Dịch: “Hai người thì ngon miệng hơn, cậu thử xem.”

Tề Dịch há miệng, ăn thịt Ân Thứ đút.

“Quả nhiên ngon hơn.” Ân Thứ lại tự gắp cho mình một miếng, chiếc đũa dừng lại trong miệng vài giây.

“Ừm, được rồi, về sau tôi cùng ăn với anh.” Ăn ở đâu cũng thế, Tề Dịch không quá để ý chuyện này.

Ân Thứ hài lòng, lại thưởng cho Tề Dịch một miếng thịt.

Tề Dịch thản nhiên tiếp nhận, hoàn toàn không biết hành động như vậy trong mắt người ngoài có bao nhiêu thân thiết.



Vài ngày sau, Tả Thành báo cáo: “Ân tổng, ngài hoài nghi rất đúng, hai người kia quả thật có vấn đề.”

Ân Thứ tiếp nhận tư liệu Tả Thành đưa tới, vừa xem vừa nghe đối phương nói tiếp: “Vương Tân là em vợ của thư kí thị trưởng B thị, quả thực có chút đỡ lưng, bất quá phẩm hạnh không tốt, danh tiếng ở B thị rất kém, không phải đối tác lý tưởng.”

“Về phần Ngô Phong, mới từ nước ngoài trở về không lâu, điều tra tư liệu phải mất một chút thời gian. Hóa ra ông ta từng lừa dối nhiều hợp đồng kinh doanh ở nước ngoài, rất giỏi lợi dụng nhóm thiếu gia ăn chơi có chút bối cảnh để lừa gạt tài chính công ty, xí nghiệp.”

Ân Thứ gật gật đầu, buông tư liệu trong tay xuống, nói với Tả Thành: “Chuyện này giao cho cậu xử lý, tôi không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với bọn họ nữa.”

Tả Thành lên tiếng, nhẫn nhịn, bất quá vẫn không nhịn được tò mò hỏi một câu: “Ân tổng, sao ngài lại hoài nghi bọn họ? Văn kiện trên tay bọn họ thực đầy đủ, thân phận cũng không giả, còn có thư kí thị trưởng chống lưng, người bình thường hẳn sẽ không hoài nghi.”

“Có người nhắc nhở.” Ân Thứ trả lời.

“Ai?” Ánh mắt Tả Thành sáng ngời.

“Công tác trên tay cậu làm xong hết rồi à?” Ân Thứ liếc mắt. Anh không định nhiều lời, chuyện Tề Dịch, anh biết là được, không cần hướng người khác giải thích.

Tả Thành điều chỉnh sắc mặt, cầm văn kiện cung kính rời khỏi phòng làm việc.

Ân Đạt cự tuyệt hợp tác với Vương Tân cùng Ngô Phong, hai người thử nhiều lần không có kết quả, chỉ đành lùi một bước, một lần nữa lựa chọn mục tiêu.

Mà người bọn họ chọn, thật trùng hợp lại chính là ông chủ Huy Hoàng. Vì bị Ân Thứ nhắm trúng mà mấy ngày nay kinh doanh ngày càng sa sút, đang nghĩ biện pháp chống đỡ. Vương Tân cùng Ngô Phong xuất hiện hệt như một cơn mưa trong lành tới thật đúng lúc, một hạng mục hợp tác có triển vọng không tồi, ông tự nhiên là vui sướng tiếp nhận.

Nhưng ông không thể nào ngờ, chỉ một tháng sau, thị trưởng B thị vì tham ô mà bị đình chỉ, những thân tín bên cạnh cũng bị liên lụy, trong đó có cả thư kí của thị trưởng. Hạng mục mà Vương Tân bảo đảm cũng vì thế mà vỡ lỡ, số tài chính ông chủ Huy Hoàng đầu tư cũng cháy rụi, từ đó về sau không gượng dậy nổi.

Ân Thứ liền thừa dịp này thu mua lại, không hao phí bao nhiêu tinh lực đã thuận lợi thu khách sạn Huy Hoàng vào tay.

Tả Thành thực hoài nghi Vương Tân cùng Ngô Phong sở dĩ tới tìm ông chủ Huy Hoàng, kỳ thực chính là Ân Thứ âm thầm phái người giật dây…

Này là nói sau, Tề Dịch đối với việc này hoàn toàn không hay biết gì cả, chỉ đơn thuần nhìn quỷ khí trên người Ân Thứ biến hóa, biết anh thành công biến nguy thành an.

Hôm nay, lúc Tề Dịch mua đồ ăn trở về thì phát hiện Ân Thứ đã về nhà.

“Hôm nay tan tầm sớm vậy, Tả Thành đưa anh về à?” Tề Dịch xách đồ ăn vào bếp, hỏi.

“Ừ.” Ân Thứ thấy Tề Dịch đi về phía mình thì đột nhiên quay mặt qua chỗ khác.

Tề Dịch kỳ quái liếc nhìn anh một cái, phát hiện quỷ khí trên người anh tựa hồ lộ ra vài phần nặng nề, cảm giác có vẻ không vui vẻ lắm.

“Anh làm sao vậy?” Cậu đi tới bên cạnh Ân Thứ, nào ngờ Ân Thứ lại xoay mặt đi, nhất quyết không  chịu để cậu thấy bên mặt phải.

Tề Dịch dừng một chút, sau đó đột nhiên đưa tay nâng cằm, dùng sức xoay mặt anh.

Ân Thứ không tình nguyện lộ ra cả gương mặt.

“Này là chuyện gì?” Tề Dịch chọt chọt má phải của anh: “Sao lại sưng lên rồi?”

Thoạt nhìn không giống bị người đánh, không có vết bằm.

Ân Thứ ôm mặt không nói tiếng nào.

Tề Dịch trong lòng khẽ động: “Có phải răng nanh đau không?”

Ân Thứ trầm mặc một lát, gật gật đầu.

“Thật là, đau răng có gì mà ngại, nói thẳng không phải tốt lắm sao?” Tề Dịch buồn cười: “Tôi đi lấy thuốc, anh chờ chút.”

Rất nhanh Tề Dịch đã mang thuốc ra, lại rót một ly nước ấm, hỏi: “Bắt đầu đau răng từ khi nào?”

“Hai ngày trước.” Ân Thứ vừa uống thuốc vừa trả lời.

“Đau hai ngày cũng không chịu nói, nếu không phải mặt xưng phù lên, có phải anh vẫn tính toán tiếp tục chịu đựng?” Tề Dịch trừng mắt, nửa gương mặt sưng lên làm anh trông một chút cũng không suất, hiểu không hả?

Ân Thứ cam chịu.

“Kỳ quái, bình thường đều là tôi phụ trách thức ẩm thực của anh, bản thân anh cũng rất chú ý sức khỏe, sao đột nhiên lại đau răng?” Tề Dịch yên lặng nhìn Ân Thứ: “Có phải anh đã ăn thứ gì kỳ quái không?”

Đối với một người thường xuyên bị ngộ độc thức ăn mà nói, chuyện này thực bình thường.

Ánh mắt Ân Thứ khẽ động, tựa hồ không tính toán trả lời.

Tề Dịch hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã nói: “Anh có thể không nói, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi không bao giờ nấu cơm cho anh ăn nữa, nói không chừng chính là cơm tôi nấu đã làm hư răng nanh của anh.”

“Không phải.” Ân Thứ buồn bực nói: “Gần đây tôi ăn bánh ngọt.”

“Bánh ngọt?” Tề Dịch nghi hoặc: “Ăn một hai miếng bánh ngọt liền đau răng?”

“Không chỉ một hai miếng.” Ân Thứ trả lời: “Mỗi ngày ít nhất ba miếng.”

“Anh thích ăn bánh ngọt như vậy à?” Ăn tới đau cả răng, này hung tàn cỡ nào a! Tề Dịch thực kinh ngạc.

Ân Thứ lại trầm mặc.

“Chậm đã!” Tề Dịch đột nhiên nói: “Bánh ngọt anh ăn không phải mua từ Thải Hồng chứ?”

Ân Thứ gật đầu.

“Tôi làm?”

Lại gật đầu.

“Cho nên vị khách hào phóng gần nhất mua hết toàn bộ bánh ngọt tôi làm chính là anh?”

Tiếp tục gật đầu.

“Anh không có việc gì thì mua nhiều như vậy làm gì?” Tề Dịch trừng mắt: “Không phải anh ăn hết tất cả chứ?”

“Còn lại mấy miếng.”

Chỉ còn lại mấy miếng… Tề Dịch nhìn nhìn bụng Ân Thứ, vô ngữ nói: “Anh là con nít à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện