Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 109: Em coi tôi là loại đàn ông gì?
Cuộc sống thật ra là như thế này. Mỗi người đều đơn thuần như một đứa trẻ, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, sẽ nghe thấy tiếng sáo dưới bóng cây mơ hạnh, cũng sẽ là cuộc sống về đêm quây quần quanh bếp lửa trong những ngày tuyết rơi trắng trời, mặc kệ những quy định do con người đặt ra, cũng không cần đoán định lòng người thật giả. Những ngày tháng ấy mới gọi là cuộc sống, còn những cách thức khác, chỉ là tồn tại. Cố Sơ cảm thấy, những tháng ngày trước năm cô hai mươi tuổi gọi là cuộc sống.
Bắt được hiểu được ý nghĩa của cuộc sống từ khi nào, Cố Sơ hiểu rõ trong lòng.
Cố Sơ đứng trước gương rất lâu.
Cho dù dưới sự trợ giúp của thuốc, một giấc ngủ tròn đầy cũng không thể cứu vãn được sắc mặt nhợt nhạt quá mức của cô. Cô đưa tay cố gắng véo má, hy vọng có thể nhìn thấy sắc hồng hào bình thường, hoặc có thể là hy vọng tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Đã bao đêm, cô cũng thẫn thờ đứng trước gương như vậy, hy vọng bản thân trong gương lên tiếng, nói với cô rằng, đây chỉ là một giấc mơ. Nhà họ Cố vẫn là nhà họ Cố, bố mẹ cũng vẫn còn, mình chỉ quá mệt mà thôi, thế nên mới mơ thấy một giấc mơ tồi tệ đến vậy.
Nếu lúc này có ai đó đánh thức cô dậy thì tốt biết bao.
Nhưng cô vẫn nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ, sợi dây chuyền tối qua chính tay Lục Bắc Thần đã đeo cho cô. Cô vội vội vàng vàng mà quên tháo ra, hoa văn rủ xuống trên dây chuyền hằn lên một dấu vết trên xương quai xanh của cô. Rất quen mắt, quan sát tỉ mỉ góc độ của cánh hoa, tháo xuống, để xòe ra giữa lòng bàn tay, cô mới bàng hoàng nhận ra thứ rủ xuống đó là bông ngọc lan, được đẽo gọt vô cùng tinh xảo, như đang nở rộ trên đầu ngón tay cô vậy.
Cô không nên cảm động, cho dù, đây thật sự là điều cô thích.
Dây chuyền cũng đáng ghét như nhẫn vậy. Chiếc nhẫn cột chặt ngón tay, khiến người không thể không đan mười đầu ngón tay vào nhau, còn dây chuyền khóa chặt xương quai xanh, vị trí gần trái tim nhất, khiến con tim của người ta cũng không thể chạy thoát.
Nụ hôn của Lục Bắc Thần mãnh liệt và mang theo ý xâm chiếm, hoàn toàn khác với Bắc Thâm.
Tết Trung thu của năm 2000, Bắc Thâm lần đầu tiên hôn cô.
Cô mãi mãi sẽ ghi nhớ buổi tối hơi say năm đó, ngập đầy mùi thoang thoảng của men rượu cùng hương vị của tuổi xuân. Anh hôn xuống một cách trúc trắc, cô bối rối lúng túng, vô thức nhìn đôi mắt anh, mới phát hiện đôi mắt anh còn sáng hơn ngôi sao trên đỉnh đầu.
Anh cười, nói: Đáng nhẽ em phải nhắm mắt lại.
Cô liền hỏi: Những cô gái hôn anh đều nhắm mắt cả sao?
Nét mặt của anh có chút ngượng ngập. Rất nhiều năm về sau, Cố Sơ vẫn nghĩ, liệu đó có phải nụ hôn đầu của anh không? Nếu phải, bạn Lục Bắc Thâm tự cao tự đại khi đối mặt với câu hỏi ấy dĩ nhiên sẽ ngượng ngập.
Cố Sơ siết chặt sợi dây chuyền, cánh hoa ngọc lan cứa đau lòng bàn tay cô. Ngọc lan đa phần đều đã trở thành ký ức tuổi xuân, nhưng chính trong chiều mưa tại con ngõ nhỏ đó, ký ức đã bị Lục Bắc Thần cướp đoạt và sửa đổi. Anh không nên tùy tiện xông vào thế giới của cô như vậy. Bắc Thâm đi rồi, thế giới của cô vẫn bị anh chiếm đóng từ đầu tới cuối. Cô không thể đuổi anh đi, người khác cũng không thể bước vào.
Nụ hôn năm ấy thật ra hoàn toàn không xác định mối quan hệ giữa cô và Lục Bắc Thâm.
Trong chuyện tình cảm, cô hoặc anh có thể đều không phải kẻ mạnh. Hoặc là, anh cần phải xử lý rõ ràng một số quan hệ, một số mối quan hệ liên quan tới Tiêu Tuyết? Thật ra trong lòng cô luôn có một dấu hỏi. Cô không biết nên mở lời thế nào, còn anh cũng chưa từng giải thích.
So với Lục Bắc Thần, Bắc Thâm giống một người chờ đợi hơn. Những lời đồn đại sau đợt huấn luyện quân sự dường như cũng không kéo gần được khoảng cách của đôi bên, cuộc sống đại học tuy bận rộn nhưng đặc sắc. Cả một ngôi trường lớn đến thế với các sinh viên khắp các khoa. Nếu không cố ý kiếm tìm, nếu không có ý thì muốn không gặp mặt cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng. Lúc ấy, cô còn vênh vang, không biết trời cao đất dày. Sau đợt quân sự là những ngày học bù đầu cùng những đoàn hội đa dạng, phong phú. Lúc phỏng vấn tham gia đội văn nghệ, cô đã trâng tráo nói với đội trưởng rằng: Em muốn ứng cử vào chức đội trưởng đội văn nghệ.
Nếu là bây giờ, cô tuyệt đối không dám ăn nói như thế.
Kết quả nghĩ đúng đủ biết, cô bị đá ra ngoài.
Cố Sơ rất ngưỡng mộ bản thân mình năm đó, trong một xã hội thu nhỏ ấy, đàn chị làm ‘đội trưởng’ kia đã phong tỏa mọi con đường vào đội của cô. Còn cô, vì muốn đấu tranh tới cùng với chị ta bèn tự thành lập một nhóm nhạc của riêng mình, chơi rất thuận lợi.
Về sau Cố Sơ mới biết, đàn chị đó có một cô bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, tên là Tiêu Tuyết.
Chỉ tại cô biết quá muộn, bây giờ ngẫm lại, khả năng lấy việc công trả thù riêng là rất lớn.
Bao nhiêu năm trôi qua, Tiêu Tuyết vẫn như một cái bóng bám chặt lấy cô.
Bảy năm trước, Tiêu Tuyết quấn lấy người đàn ông của cô, bảy năm sau Tiêu Tuyết lại làm vướng bận em gái cô.
Cảm giác này khiến Cố Sơ ngạt thở chết người. Lồng ngực quả thực rất bí bách. Cô ôm chặt tim, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Lục Bắc Thần đã tới, thuần thục gõ cửa nhà cô. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, càng tôn lên cái trắng nhợt của khuôn mặt, hàng mi mờ mờ luôn vương một nỗi buồn, nhưng ánh mắt thì kiên quyết, sáng ngời. Cô nghiêng người để anh vào nhà, không nói một câu.
Cố Sơ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, là bộ quần áo cùng đi mua với Cố Tư. Lúc ấy họ mua hai bộ giống hệt nhau. Cố Tư cười nói với cô rằng: Chị, người ta mặc đồ tình nhân, chúng ta mặc đồ chị em.
Hôm đó cũng ở đường du lịch, ánh nắng rất đẹp. Cố Tư cứ khoác tay cô đi dạo khắp nơi. Thật ra tất cả những cửa hàng ở đó đều phục vụ khách du lịch, thứ gì cũng đắt. Đi dạo tới cuối cùng, hai người họ chỉ chọn được hai bộ quần áo giống nhau y hệt này thôi, sau đó vẽ hình của mỗi người lên đó.
Bộ quần áo ở nhà không phải cô thay vào, tối qua trước lúc say ngủ cô vẫn còn mặc quần áo ban ngày. Cô thở dài, rót cho mỗi người một cốc nước chanh, đưa một cốc cho Lục Bắc Thần, vẫn lặng im. Lục Bắc Thần là người có đôi mắt rất tinh, cô cũng nghĩ có thể anh đã đoán được tiếng thở dài của cô. Anh bèn lên tiếng: “Quần áo là tôi thay giúp em.”
Bàn tay đang bê cốc nước của Cố Sơ chợt khựng lại, thật ra đây là một chuyện không khó nghĩ tới, chỉ có điều ngôn ngữ của Lục Bắc Thần thẳng thắn đến vậy khiến cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Lục Bắc Thần lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, mấy chuyện cơ hội tôi không làm được.”
Anh dường như cho cô một lời bảo đảm, lại giống như giải thích tối qua anh đã thay quần áo cho cô như thế nào.
Cố Sơ khẽ gật đầu, cúi mặt xuống, nhìn từng hạt chanh tan ra trong cốc, trôi đi trong bóng nước, khiến cô nghĩ tới những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Lục Bắc Thần cũng bê cốc lên, uống một ngụm, hơi chua.
Anh ngước mắt nhìn cô, cô vẫn pha nước chanh theo khẩu vị của anh, những cảm xúc dâng lên trong lòng khó mà hình dung được. Thấy cô cố chấp ngoáy chiếc thìa nhỏ vào cốc của mình, anh giơ tay, lấy kẹp gắp hai viên đường lạnh, đặt vào trong cốc cô.
Cô thích ngọt, giống như cô đã nói, đặc biệt, đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
Cố Sơ không ngờ anh lại làm vậy, ngước mắt nhìn anh, hơi ngây ra giây lát. Một lát sau cô nói: “Xin lỗi, trong nhà không có gạt tàn.” Cô bèn đứng dậy, có chút luống cuống: “Hay là, tôi có thể xuống nhà mua luôn.”
Lục Bắc Thần đứng lên ngăn cô lại, tiện thể kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hôm nay tôi không hút thuốc.” Anh nhìn cô và nói.
Ánh mắt anh có phần nặng nề, giơ tay khẽ chạm vào gò má cô. Anh tưởng cô sẽ né tránh nhưng cô không làm vậy. Cô không vội vàng tránh ra như mọi ngày mà yên lặng ngồi bên cạnh anh như thiếu nữ trong tranh, sắc mặt càng lúc càng tái đến đáng sợ, trông rất tội nghiệp.
Ánh mắt Lục Bắc Thần hơi tối đi, cả bàn tay anh áp lên mặt cô, những ngón tay gầy chạm vào lọn tóc cô, hơi lạnh, suôn mềm, giống như đang được sờ vào lụa. Tay anh hơi dùng sức một chút, kéo gần cả người cô lại.
Cô vẫn không giãy giụa và phản kháng, cứ thế cụp mắt, động tác duy nhất chính là vô thức cắn môi nhưng cũng buông ra rất nhanh. Bờ môi hơi hồng in hằn vết cắn. Cô không giơ tay chặn anh lại, chỉ cuộn chặt hai bàn tay để bên cạnh đôi chân.
Gương mặt như trăng lạnh, đôi mày như dãy núi xa, đôi môi hơi nhạt màu ấy tựa như đóa hoa được khảm nạm.
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, sau đó áp mặt sát gần cô.
Cô nhắm mắt lại, đôi môi hơi run rẩy.
Lục Bắc Thần hôn lên môi cô, men theo khóe môi cô, chiếm lấy cánh môi từng chút, từng chút một.
Cố Sơ yên lặng như một bức chân dung, không hồi đáp, cũng không chống cự, để mặc cho Lục Bắc Thần hôn mình. Môi anh hơi thấm mùi chanh tươi mát, ít nhiều ẩn đi sự lạnh lùng, cứng rắn của anh, nhưng đối với một Cố Sơ không nói một câu thì tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Nụ hôn của anh sâu thêm, dường như muốn khơi dậy sự nhiệt tình của cô.
Cho tới khi, nụ hôn của Lục Bắc Thần trượt tới vành tai Cố Sơ, hơi thở phả ra có chút hỗn loạn. Anh thấp giọng hỏi một câu: “Vì sao?”
Cố Sơ bặm môi không nói.
Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, cánh tay gia tăng sức mạnh, gương mặt cô bị ép sát lại gần anh hơn, gần tới mức cô có thể nhìn thấy đáy mắt đen đặc của anh, giống như một hồ mực, đang âm thầm cuộn trào. Hơi thở của cô khẽ khàng và dịu dàng, mỏng manh tưởng như không có. Mặt anh ghé sát mặt cô, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Lúc này nếu như tôi đưa ra yêu cầu muốn em, có phải cũng được không, hm?”
Ngón tay Cố Sơ siết đến đau đớn, có một khoảnh khắc nó tê dại, khiến cô ngỡ đã gãy rời rồi. Phải rất lâu sau cô mới lẩm bẩm rất nhỏ, cô nói: “Giáo sư Lục, nếu như… anh muốn…” Cô hơi ngừng lại, run rẩy bổ sung thêm bốn chữ cuối: “vậy thì… có thể.”
Giống như cô từ đầu tới cuối không dám nhìn vào mắt anh, vì đôi mắt ấy giống hệt Bắc Thâm. Cô không dám nhìn, chỉ sợ bản thân sẽ mê loạn, sẽ mềm lòng, sau đó sẽ thật sự cảm thấy rằng, cô đang trao tất cả cho Bắc Thâm.
Cho dù là hiến thân, cô cũng muốn hiến một cách tỉnh táo.
Cố Sơ có thể cảm nhận được Lục Bắc Thần thu mạnh tay, gáy cô hơi chặt. Đôi tay chỉ chuyên giải phẫu xác chết, những ngón tay chỉ chuyên cầm dao giải phẫu ấy đang giữ lấy gáy cô như nắm giữ một bộ xương khô. Hơi thở của anh thêm nặng nề, dường như, cô còn nghe được tiếng anh nghiến răng.
Không khí tựa hồ ngưng đọng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Giây lát sau, anh lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, hơi thở phả xuống sống mũi cô cũng cực lạnh, giọng anh vọng từ trên xuống: “Cố Sơ.” Anh nhả từng chữ tên cô rất mạnh: “Em coi tôi là loại đàn ông gì rồi?”
Một giây sau, Cố Sơ cảm thấy gáy mình nhẹ hẳn.
Là Lục Bắc Thần đã buông cô ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Anh để lại cho cô một bóng hình, cô nhìn rất rõ, lần này, anh rút hộp thuốc lá ra, châm một điếu thuốc. Lúc anh nhẹ nhàng nhả khói, bóng anh và quầng sáng ngoài cửa sổ đan vào nhau.
Dáng hình anh dĩ nhiên cao lớn, chắn mất một khoảng nắng lớn, bóng lưng thẳng tắp càng thêm lạnh lùng, xa cách…
Bắt được hiểu được ý nghĩa của cuộc sống từ khi nào, Cố Sơ hiểu rõ trong lòng.
Cố Sơ đứng trước gương rất lâu.
Cho dù dưới sự trợ giúp của thuốc, một giấc ngủ tròn đầy cũng không thể cứu vãn được sắc mặt nhợt nhạt quá mức của cô. Cô đưa tay cố gắng véo má, hy vọng có thể nhìn thấy sắc hồng hào bình thường, hoặc có thể là hy vọng tất cả chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Đã bao đêm, cô cũng thẫn thờ đứng trước gương như vậy, hy vọng bản thân trong gương lên tiếng, nói với cô rằng, đây chỉ là một giấc mơ. Nhà họ Cố vẫn là nhà họ Cố, bố mẹ cũng vẫn còn, mình chỉ quá mệt mà thôi, thế nên mới mơ thấy một giấc mơ tồi tệ đến vậy.
Nếu lúc này có ai đó đánh thức cô dậy thì tốt biết bao.
Nhưng cô vẫn nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ, sợi dây chuyền tối qua chính tay Lục Bắc Thần đã đeo cho cô. Cô vội vội vàng vàng mà quên tháo ra, hoa văn rủ xuống trên dây chuyền hằn lên một dấu vết trên xương quai xanh của cô. Rất quen mắt, quan sát tỉ mỉ góc độ của cánh hoa, tháo xuống, để xòe ra giữa lòng bàn tay, cô mới bàng hoàng nhận ra thứ rủ xuống đó là bông ngọc lan, được đẽo gọt vô cùng tinh xảo, như đang nở rộ trên đầu ngón tay cô vậy.
Cô không nên cảm động, cho dù, đây thật sự là điều cô thích.
Dây chuyền cũng đáng ghét như nhẫn vậy. Chiếc nhẫn cột chặt ngón tay, khiến người không thể không đan mười đầu ngón tay vào nhau, còn dây chuyền khóa chặt xương quai xanh, vị trí gần trái tim nhất, khiến con tim của người ta cũng không thể chạy thoát.
Nụ hôn của Lục Bắc Thần mãnh liệt và mang theo ý xâm chiếm, hoàn toàn khác với Bắc Thâm.
Tết Trung thu của năm 2000, Bắc Thâm lần đầu tiên hôn cô.
Cô mãi mãi sẽ ghi nhớ buổi tối hơi say năm đó, ngập đầy mùi thoang thoảng của men rượu cùng hương vị của tuổi xuân. Anh hôn xuống một cách trúc trắc, cô bối rối lúng túng, vô thức nhìn đôi mắt anh, mới phát hiện đôi mắt anh còn sáng hơn ngôi sao trên đỉnh đầu.
Anh cười, nói: Đáng nhẽ em phải nhắm mắt lại.
Cô liền hỏi: Những cô gái hôn anh đều nhắm mắt cả sao?
Nét mặt của anh có chút ngượng ngập. Rất nhiều năm về sau, Cố Sơ vẫn nghĩ, liệu đó có phải nụ hôn đầu của anh không? Nếu phải, bạn Lục Bắc Thâm tự cao tự đại khi đối mặt với câu hỏi ấy dĩ nhiên sẽ ngượng ngập.
Cố Sơ siết chặt sợi dây chuyền, cánh hoa ngọc lan cứa đau lòng bàn tay cô. Ngọc lan đa phần đều đã trở thành ký ức tuổi xuân, nhưng chính trong chiều mưa tại con ngõ nhỏ đó, ký ức đã bị Lục Bắc Thần cướp đoạt và sửa đổi. Anh không nên tùy tiện xông vào thế giới của cô như vậy. Bắc Thâm đi rồi, thế giới của cô vẫn bị anh chiếm đóng từ đầu tới cuối. Cô không thể đuổi anh đi, người khác cũng không thể bước vào.
Nụ hôn năm ấy thật ra hoàn toàn không xác định mối quan hệ giữa cô và Lục Bắc Thâm.
Trong chuyện tình cảm, cô hoặc anh có thể đều không phải kẻ mạnh. Hoặc là, anh cần phải xử lý rõ ràng một số quan hệ, một số mối quan hệ liên quan tới Tiêu Tuyết? Thật ra trong lòng cô luôn có một dấu hỏi. Cô không biết nên mở lời thế nào, còn anh cũng chưa từng giải thích.
So với Lục Bắc Thần, Bắc Thâm giống một người chờ đợi hơn. Những lời đồn đại sau đợt huấn luyện quân sự dường như cũng không kéo gần được khoảng cách của đôi bên, cuộc sống đại học tuy bận rộn nhưng đặc sắc. Cả một ngôi trường lớn đến thế với các sinh viên khắp các khoa. Nếu không cố ý kiếm tìm, nếu không có ý thì muốn không gặp mặt cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng. Lúc ấy, cô còn vênh vang, không biết trời cao đất dày. Sau đợt quân sự là những ngày học bù đầu cùng những đoàn hội đa dạng, phong phú. Lúc phỏng vấn tham gia đội văn nghệ, cô đã trâng tráo nói với đội trưởng rằng: Em muốn ứng cử vào chức đội trưởng đội văn nghệ.
Nếu là bây giờ, cô tuyệt đối không dám ăn nói như thế.
Kết quả nghĩ đúng đủ biết, cô bị đá ra ngoài.
Cố Sơ rất ngưỡng mộ bản thân mình năm đó, trong một xã hội thu nhỏ ấy, đàn chị làm ‘đội trưởng’ kia đã phong tỏa mọi con đường vào đội của cô. Còn cô, vì muốn đấu tranh tới cùng với chị ta bèn tự thành lập một nhóm nhạc của riêng mình, chơi rất thuận lợi.
Về sau Cố Sơ mới biết, đàn chị đó có một cô bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn, tên là Tiêu Tuyết.
Chỉ tại cô biết quá muộn, bây giờ ngẫm lại, khả năng lấy việc công trả thù riêng là rất lớn.
Bao nhiêu năm trôi qua, Tiêu Tuyết vẫn như một cái bóng bám chặt lấy cô.
Bảy năm trước, Tiêu Tuyết quấn lấy người đàn ông của cô, bảy năm sau Tiêu Tuyết lại làm vướng bận em gái cô.
Cảm giác này khiến Cố Sơ ngạt thở chết người. Lồng ngực quả thực rất bí bách. Cô ôm chặt tim, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Lục Bắc Thần đã tới, thuần thục gõ cửa nhà cô. Mái tóc dài của cô xõa xuống vai, càng tôn lên cái trắng nhợt của khuôn mặt, hàng mi mờ mờ luôn vương một nỗi buồn, nhưng ánh mắt thì kiên quyết, sáng ngời. Cô nghiêng người để anh vào nhà, không nói một câu.
Cố Sơ vẫn còn mặc quần áo ở nhà, là bộ quần áo cùng đi mua với Cố Tư. Lúc ấy họ mua hai bộ giống hệt nhau. Cố Tư cười nói với cô rằng: Chị, người ta mặc đồ tình nhân, chúng ta mặc đồ chị em.
Hôm đó cũng ở đường du lịch, ánh nắng rất đẹp. Cố Tư cứ khoác tay cô đi dạo khắp nơi. Thật ra tất cả những cửa hàng ở đó đều phục vụ khách du lịch, thứ gì cũng đắt. Đi dạo tới cuối cùng, hai người họ chỉ chọn được hai bộ quần áo giống nhau y hệt này thôi, sau đó vẽ hình của mỗi người lên đó.
Bộ quần áo ở nhà không phải cô thay vào, tối qua trước lúc say ngủ cô vẫn còn mặc quần áo ban ngày. Cô thở dài, rót cho mỗi người một cốc nước chanh, đưa một cốc cho Lục Bắc Thần, vẫn lặng im. Lục Bắc Thần là người có đôi mắt rất tinh, cô cũng nghĩ có thể anh đã đoán được tiếng thở dài của cô. Anh bèn lên tiếng: “Quần áo là tôi thay giúp em.”
Bàn tay đang bê cốc nước của Cố Sơ chợt khựng lại, thật ra đây là một chuyện không khó nghĩ tới, chỉ có điều ngôn ngữ của Lục Bắc Thần thẳng thắn đến vậy khiến cô vẫn không thể chấp nhận được sự thật này. Lục Bắc Thần lại bổ sung một câu: “Em yên tâm, mấy chuyện cơ hội tôi không làm được.”
Anh dường như cho cô một lời bảo đảm, lại giống như giải thích tối qua anh đã thay quần áo cho cô như thế nào.
Cố Sơ khẽ gật đầu, cúi mặt xuống, nhìn từng hạt chanh tan ra trong cốc, trôi đi trong bóng nước, khiến cô nghĩ tới những đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa. Lục Bắc Thần cũng bê cốc lên, uống một ngụm, hơi chua.
Anh ngước mắt nhìn cô, cô vẫn pha nước chanh theo khẩu vị của anh, những cảm xúc dâng lên trong lòng khó mà hình dung được. Thấy cô cố chấp ngoáy chiếc thìa nhỏ vào cốc của mình, anh giơ tay, lấy kẹp gắp hai viên đường lạnh, đặt vào trong cốc cô.
Cô thích ngọt, giống như cô đã nói, đặc biệt, đặc biệt thích ăn đồ ngọt.
Cố Sơ không ngờ anh lại làm vậy, ngước mắt nhìn anh, hơi ngây ra giây lát. Một lát sau cô nói: “Xin lỗi, trong nhà không có gạt tàn.” Cô bèn đứng dậy, có chút luống cuống: “Hay là, tôi có thể xuống nhà mua luôn.”
Lục Bắc Thần đứng lên ngăn cô lại, tiện thể kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
“Hôm nay tôi không hút thuốc.” Anh nhìn cô và nói.
Ánh mắt anh có phần nặng nề, giơ tay khẽ chạm vào gò má cô. Anh tưởng cô sẽ né tránh nhưng cô không làm vậy. Cô không vội vàng tránh ra như mọi ngày mà yên lặng ngồi bên cạnh anh như thiếu nữ trong tranh, sắc mặt càng lúc càng tái đến đáng sợ, trông rất tội nghiệp.
Ánh mắt Lục Bắc Thần hơi tối đi, cả bàn tay anh áp lên mặt cô, những ngón tay gầy chạm vào lọn tóc cô, hơi lạnh, suôn mềm, giống như đang được sờ vào lụa. Tay anh hơi dùng sức một chút, kéo gần cả người cô lại.
Cô vẫn không giãy giụa và phản kháng, cứ thế cụp mắt, động tác duy nhất chính là vô thức cắn môi nhưng cũng buông ra rất nhanh. Bờ môi hơi hồng in hằn vết cắn. Cô không giơ tay chặn anh lại, chỉ cuộn chặt hai bàn tay để bên cạnh đôi chân.
Gương mặt như trăng lạnh, đôi mày như dãy núi xa, đôi môi hơi nhạt màu ấy tựa như đóa hoa được khảm nạm.
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, sau đó áp mặt sát gần cô.
Cô nhắm mắt lại, đôi môi hơi run rẩy.
Lục Bắc Thần hôn lên môi cô, men theo khóe môi cô, chiếm lấy cánh môi từng chút, từng chút một.
Cố Sơ yên lặng như một bức chân dung, không hồi đáp, cũng không chống cự, để mặc cho Lục Bắc Thần hôn mình. Môi anh hơi thấm mùi chanh tươi mát, ít nhiều ẩn đi sự lạnh lùng, cứng rắn của anh, nhưng đối với một Cố Sơ không nói một câu thì tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Nụ hôn của anh sâu thêm, dường như muốn khơi dậy sự nhiệt tình của cô.
Cho tới khi, nụ hôn của Lục Bắc Thần trượt tới vành tai Cố Sơ, hơi thở phả ra có chút hỗn loạn. Anh thấp giọng hỏi một câu: “Vì sao?”
Cố Sơ bặm môi không nói.
Lục Bắc Thần hơi nheo mắt lại, cánh tay gia tăng sức mạnh, gương mặt cô bị ép sát lại gần anh hơn, gần tới mức cô có thể nhìn thấy đáy mắt đen đặc của anh, giống như một hồ mực, đang âm thầm cuộn trào. Hơi thở của cô khẽ khàng và dịu dàng, mỏng manh tưởng như không có. Mặt anh ghé sát mặt cô, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Lúc này nếu như tôi đưa ra yêu cầu muốn em, có phải cũng được không, hm?”
Ngón tay Cố Sơ siết đến đau đớn, có một khoảnh khắc nó tê dại, khiến cô ngỡ đã gãy rời rồi. Phải rất lâu sau cô mới lẩm bẩm rất nhỏ, cô nói: “Giáo sư Lục, nếu như… anh muốn…” Cô hơi ngừng lại, run rẩy bổ sung thêm bốn chữ cuối: “vậy thì… có thể.”
Giống như cô từ đầu tới cuối không dám nhìn vào mắt anh, vì đôi mắt ấy giống hệt Bắc Thâm. Cô không dám nhìn, chỉ sợ bản thân sẽ mê loạn, sẽ mềm lòng, sau đó sẽ thật sự cảm thấy rằng, cô đang trao tất cả cho Bắc Thâm.
Cho dù là hiến thân, cô cũng muốn hiến một cách tỉnh táo.
Cố Sơ có thể cảm nhận được Lục Bắc Thần thu mạnh tay, gáy cô hơi chặt. Đôi tay chỉ chuyên giải phẫu xác chết, những ngón tay chỉ chuyên cầm dao giải phẫu ấy đang giữ lấy gáy cô như nắm giữ một bộ xương khô. Hơi thở của anh thêm nặng nề, dường như, cô còn nghe được tiếng anh nghiến răng.
Không khí tựa hồ ngưng đọng, thời gian cũng như ngừng trôi.
Giây lát sau, anh lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, hơi thở phả xuống sống mũi cô cũng cực lạnh, giọng anh vọng từ trên xuống: “Cố Sơ.” Anh nhả từng chữ tên cô rất mạnh: “Em coi tôi là loại đàn ông gì rồi?”
Một giây sau, Cố Sơ cảm thấy gáy mình nhẹ hẳn.
Là Lục Bắc Thần đã buông cô ra, đứng dậy đi tới trước cửa sổ. Anh để lại cho cô một bóng hình, cô nhìn rất rõ, lần này, anh rút hộp thuốc lá ra, châm một điếu thuốc. Lúc anh nhẹ nhàng nhả khói, bóng anh và quầng sáng ngoài cửa sổ đan vào nhau.
Dáng hình anh dĩ nhiên cao lớn, chắn mất một khoảng nắng lớn, bóng lưng thẳng tắp càng thêm lạnh lùng, xa cách…
Bình luận truyện