Bạo Quân Độc Sủng

Chương 104: Đau quá…



….

Tất cả mọi người lầu Tiêu Tương cùng giúp tìm người, đem lục tung cả lầu Tiêu Tương lên hai lượt mà cũng chẳng thấy bóng Diệp Vũ đâu. A Tử hoang mang lo sợ, vội vã trở về biệt quán, khiến nàng ta thấy tuyệt vọng là Nhị phu nhân vẫn chưa trở về. Vì thế nàng ta phải tới trước phủ hữu tướng, bẩm báo với đại nhân.

Thẩm Chiêu nghe xong lời nàng thuật lại, lập tức phái gia đinh và hộ viện trong thành đi tìm người. Sau nửa canh giờ có người lục tục về báo không tìm thấy Nhị phu nhân.

Vũ Nhi đã mất tích hơn một canh giờ, cảm giác của hắn càng ngày càng bất ổn, nếu cả nàng cũng đi tới chỗ khác cũng sẽ không lâu đến vậy. Công công hầu hạ ngự tiền đến truyền chỉ, khiến hắn hộc tốc tiến cung. Tuy tìm người là quan trọng nhất, nhưng cũng không thể kháng chỉ, hơn nữa Vũ Nhi mất tích, phải bẩm tấu với bệ hạ. Bởi vậy hắn vội vã tiến cung. Sở Minh Phong lo lắng bất an đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngó mắt ra ngoài nhìn một cái như đang đợi một người quan trọng vậy.

“Bệ hạ yên tâm chớ sốt ruột, uống ly trà nóng trước đi ạ. Tính canh giờ Thẩm đại nhân hẳn đã tiến cung rồi ạ” Tống Vân đứng cạnh nói khẽ.

“Ra ngoài điện xem chút đi” Sở MInh Phong lo âu nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện gì.

“Nô tài xin đi ngay ạ”

Tống Vân khom lưng đi ra ngoài, mới ra ngự thư phòng thấy trước mắt như có người từ trên trời giáng xuống, ông ta vui vẻ nói, “Bệ hạ. Thẩm đại nhân đến rồi”

Sở Minh Phong vui mừng gọi vào, Thẩm Chiêu bước nhanh vào ngự thư phòng, áo quan bay lên. Hắn định hành lễ lại bị Sở Minh Phong cắt ngang, Sở Minh Phong hỏi ập luôn, “Ngươi cũng biết Vũ Nhi mất tích rồi chứ?”

Thẩm Chiêu vừa vào ngự thư phòng chỉ thấy bệ hạ cau mày, đoán ra bệ hạ chắc đã biết chuyện Diệp Vũ mất tích. Bởi thị vệ biệt quán bẩm báo bệ hạ đúng lúc, vì thế hắn gật đầu, “Hơn nửa ngày trước rồi, A Tử tới phủ hữu tướng bẩm báo. Thần đã sai người đi tìm người trong thành, tin rằng chắc không lâu sẽ có tin ạ”

“Sao Vũ Nhi có thể mất tích được chứ? Tình hình cụ thể thế nào, ngươi nói lại coi”

“Vâng” Thẩm Chiêu thong thả nói, “Hôm nay lầu Tiêu Tương có việc vui, có không ít người tụ tập. A Tử ở bên xem náo nhiệt. A Tử nhìn đội ngũ đón dâu không chớp mắt, lúc phát hiện được thì đã không thấy Diệp Vũ rồi”

“A Tử đáng chết!” Sở Minh Phong nheo mắt lại, tia sắc nhọn bắn ra từ trong mắt.

“A Tử trung thành và tận tâm, cũng không muốn chuyện xảy ra như vậy đâu. Bệ hạ, chuyện quan trọng trước mắt là tìm người”

“Theo ý ngươi, Vũ Nhi mất tích có thấy kỳ lạ không?”

Thẩm Chiêu trầm tư nói, “Nàng ấy cũng sẽ không đi loạn khắp nơi, cũng không cố ý trốn, theo ý thần, hẳn là nàng đã bị kẻ nào bắt cóc ạ”

Trong mắt Sở Minh Phong loé lên lo lắng và sốt ruột, “Cách ngươi nghĩ giống y cách trẫm nghĩ, là kẻ nào đã bắt Vũ Nhi đi đây? Vì sao lại bắt nàng ấy chứ?”

Thẩm Chiêu trấn định nói, “Bệ hạ, chỉ một lúc cũng tạm thời không thể đoán ra, việc cấp bách là sai người trong thành tìm xem nàng ấy đang ở đâu”

Sở Minh Phong phân phó Tống Vân, “Truyền ý chỉ trẫm, đóng bốn cửa thành Đông Nam Tây Bắc lại, thẩm tra nghiêm ngặt, nếu có chỗ nào khả nghi, cấm không được ra khỏi thành, giam trước tiên!”

Tống Vân vội vã đi. Thẩm Chiêu sầu lo, “Bệ hạ, nếu thế sẽ tất gây nhiễu dân, chẳng bao lâu sẽ nổi lên tiếng kêu sôi trào”

“Trước mắt bất chấp nhiều như vậy đã” Mắt Sở Minh Phong sáng lên, như nhớ ra gì đó, “Vũ Nhi mất tích, có liên quan tới hoàng đệ….Người đâu”

“Bệ hạ cảm thấy có liên quan với Tấn vương sao ạ?” Thẩm Chiêu giật mình.

“Bệ hạ có gì sai bảo ạ?” Một tiểu công công tiến vào.

“Đi phủ Tấn vương truyền chỉ, thái hậu phượng thể hơi ốm, truyền Tấn vương tiến cung thăm người”

Thẩm Chiêu xua tay, ngăn tiểu công công lại, nói với bệ hạ, “Tấn vương đang truy tra năm thích khách ám sát bệ hạ, hơn nữa tối qua Tấn Vương đã nói với thần, có mặt ngài ấy chắc là truy tra cả đêm rồi. Lúc này mà truyền Tấn vương tiến cung chẳng phải là chậm trễ tra án sao?”

Sở MInh Phong phất tay, “Nếu đã vậy thì cứ tiến cung bẩm tấu với trẫm đi”

Tiểu công công tuân lệnh đi ngay. Thẩm Chiêu cũng không ngại. Mấy ngày trước Tấn vương ở ngự tiền xin đi giết giặc, liên thủ cùng Thẩm Chiêu truy tra năm thích khách, bệ hạ chuẩn. Như thế, Tấn vương mới có căn cứ manh mối để truy tra tiếp, liên tiếp không ngủ. Bởi vậy hắn cảm thấy Tấn vương và sự mất tích của Diệp Vũ không liên quan.

“Chi tiết năm thích khách, lúc trước ngươi đã nói trước rồi, cũng chưa cần bẩm tấu với trẫm, hôm nay có thể nói được rồi” Sở Minh Phong uống xong ly trà nóng, xoay người, ánh mắt sắc bén.

“Bệ hạ, thần tra được, năm thích khách kia là người trong giang hồ” Thẩm Chiêu nói thẳng ra, “Thích khách ẩn nấp ở nơi dân thường mà bệ hạ gặp chuyện, nếu có xuất nhập, sẽ có người thấy. Một lão bá nghe thấy chúng nói chuyện, nhắc tới giúp phủ Trấn Giang, Thiên Thanh”

“Nói vậy, thích khách này là người của Thiên Thanh sao?” Con người đen Sở Minh Phong trong nháy mắt trợn tròn.

“Không phải là người của Thiên Thanh ạ, mà là Thiên Thanh mời sát thủ tới”

“Vì sao Thiên Thanh lại ám sát trẫm chứ?” Sở Minh Phong bỗng nhiên mở rộng lòng. “Thích khách này đến vì trẫm, nhất định đã mai phục nhiều ngày rồi, nên đã đi thăm dò chi tiết các nơi gần đó, tự dưng sẽ biết Vũ Nhi ở tại biệt quán, chúng mới có thể biết vũ Nhi là người của trẫm. Hôm nay Vũ Nhi mất tích, có thể có liên quan gì với thích khách này không nhỉ?”

Mắt Thẩm Chiêu sáng lên, “Bệ hạ phân tích như thế thật ra vô cùng là có khả năng vô cùng ạ”

Ánh mắt Sở Minh Phong sắc như dao, “Giả sử thật sự thích khách bắt Vũ Nhi đi, như vậy Vũ Nhi biết đâu đã bị mang tới phủ Trấn Giang rồi cũng nên!”

Thẩm Chiêu nói lảng, “Thiên Thanh là vùng ven có nhiều bang phái nhất, là bang phái có thế lực lớn nhất, lúc Đại Sở ta lập quốc, Thiên Thanh đã khống chế vùng thuỷ vận Giang Nam, cấu kết với các quan viên cùng làm việc xấu, giành tư lợi, khống chế gạo lương kinh thành. Tiên Hoàng đã có hai lần chỉnh đốn thuỷ vận, nhưng tổng đốc Xảo Ngôn thuỷ vận rất giảo hoạt, khiến tiên hoàng chẳng thể tra ra được”

Cằm Sở MInh Phong banh ra kiên nghị, “Trẫm vẫn muốn chỉnh đốn thuỷ vận, mỗi lần nhắc tới, ngươi đều nói thời cơ chưa tới. Giờ thì sao đây?”

“Tổng đốc Lý Xương thuỷ vận tuổi trẻ tài cao từng là thuộc hạ dưới trướng Thuỵ Vương, là nanh vuốt của Thuỵ Vương. Vì bảo vệ chức quan tổng đốc thuỷ vận béo bở này, hàng năm Lý Xương đều tiến cống ba vạn lượng vàng cho Thuỵ vương. Giờ Thuỵ vương đã bị đền tội, Lý xương mất đi chỗ dựa, tóm lấy mạng chó của hắn dễ như trở bàn tay”

“Lần này, trẫm định tiêu diệt Thiên Thanh! Đem Lý Xương ngũ mã phanh thây!”

Mắt Sở MInh Phong sắc bén như đao kiếm bắn ra ngoài điện.

**

Lúc Sở Minh Hiên bước vào ngự thư phòng, tim bất giác chợt đập rộn chút. Sau khi hành lễ, hắn liếc mắt nhìn Thẩm Chiêu một cái, hỏi cung kính, “Hoàng huynh truyền thần đệ tiến cung, không biết có sai bảo gì ạ?”

Do mất ăn mất ngủ truy tra lai lịch năm thích khách kia, ba đêm liên tục không được nghỉ ngơi tốt, bởi vậy, khí sắc hắn không được tốt, mắt hơi đục ngầu, khuôn mặt có chút tiều tuỵ.

Sở Minh Phong ngồi sau ngự án, thần sắc thản nhiên hỏi, “Hoàng đệ truy tra lai lịch năm thích khách kia, có tiến triển gì không?”

“Thần đệ đã tra ra được, năm thích khách kia hẳn là người của Thiên Thanh” Sở Minh Hiên trầm giọng đáp.

“Sao Ngươi lại kết luận chúng là người của Thiên Thanh chứ?”

“Bẩm hoàng huynh. Thần có mấy bằng hữu trên giang hồ biết khá nhiều chuyện, từ trên người họ thần đệ tìm hiểu được, một tháng trước, Thiên Thanh đã bí mật vào kinh. Thần đệ còn tra ra, Thiên Thanh năm qua chỉ nhập kinh tiến cống, lúc này nhập kinh, tất là có chuyện khác thường. Năm thích khách ám sát hoàng huynh, thân thủ cao cường, chỉ có Thiên Thanh mới có thể quy tụ được nhiều cao thủ vậy. Hơn nữa, thời gian vô cùng ăn khớp, bởi vậy, thần đệ kết luận, Thiên Thanh không thoát được có liên quan”

“Nếu chẳng có căn cứ chứng minh, thật không thể định tội được” Con ngươi Sở Minh Phong nheo lại, không ngờ hắn còn đi lại với nhân sĩ giang hồ, “Còn một chuyện nữa. Hai tội phạm kia chạy ra khỏi đại lao hình bộ, thần đệ nhìn qua, xiềng xích trọng phạm và phạm nhân bình thường khác hẳn, lấy huyền thiết cứng nhất để đúc ra thì đao kiếm bình thường không thể chặt đứt được. Ở Sở quốc, cao thủ có thể chặt đứt được xiềng xích thì vô cùng hiếm có, chỉ có trên thế gian có tình đao Hữu Hữu, vô tình kiếm mới có thể chặt đứt nổi” Sở MInh Hiên nói nhẹ nhàng, “Xiềng xích huyền thiết bị chém thành ba đoạn, các đầu đều như gọt, thần đệ kết luận, chỉ có hữu tình đao, vô tình kiếm chém sắt như chém bùn mới có thể chém ngọt như thế ạ”

“Đao hữu tình, kiếm vô tình chặt đứt được xiềng xích huyền thiết, có gì liên quan tới năm thích khách kia chứ?” Thẩm Chiêu hỏi, Tấn Vương hiểu biết việc giang hồ khiến người ta kinh ngạc.

“Đao hữu tình, kiếm vô tình là binh khí nổi tiếng nhất trên giang hồ, ban đầu là được công công hữu tình, bà bà vô tình làm chủ. Hai năm trước, công công hữu tình, bà bà vô tình bị người ám toán, trúng độc bỏ mình, bởi vậy, đao hữu tình, kiếm vô tình bị rơi rớt không rõ. Nửa năm trước, hai binh khí Vô song trên đời này tái xuất giang hồ, tục truyền là vật của Thiên Thanh. Có nhân sĩ giang hồ chính mắt thấy Thiên Thanh giúp Nhị đương gia mang kiếm vô tình” Sở Minh Hiên nói chậm rãi, “Bởi vậy thần đệ có thể kết luận, Thiên Thanh đã mua chuộc người của đại lao hình bộ, để cho hai trọng phạm chạy thoát, muốn chúng lạm sát kẻ vô tội trong kinh thành, tạo thành huyết án, nhiễu loạn trị an, đến mức khiến người người toàn thành lo sợ”

“Thiên Thanh giúp kẻ tội phạm giết người trong thành, là có ý thế nào?” Thẩm Chiêu lại hỏi, vẫn không thểliên hệ được hai chuyện này là một, tuy hắn cũng tra ra việc bệ hạ gặp chuyện là có liên quan đến Thiên Thanh.

Sở Minh Hiên nhìn về phía hoàng huynh, nói thong dong, “Thiên Thanh ám sát hoàng huynh, tội phạm được người thả ra, hai chuyện này nhìn có vẻ như không liên quan, nhưng thời gian lại khớp quá mức, khiến cho người ta không thể không phỏng đoán. Gần hai năm Thiên Thanh giúp ban chúng quá vạn, khống chế thuỷ vận, giết người phóng hoả, không chuyện ác nào không làm, phạm án liên tục, làm việc hung hãn, công khai khiêu khích triều đình. Nếu triều đình mặc kệ, ép dân chúng bị an nguy không để ý, tự phát nổi dậy tiêu diệt. Tuy thần đệ không chứng minh thực tế thích khách ám sát hoàng huynh là Thiên Thanh, nhưng thần đệ kết luận, Thiên Thanh dám can đảm phóng túng tội phạm, nhất định có mưu đồ gây rối”

Nghe xong lời hắn bẩm tấu, hơn nữa y như lời lúc trước của Thẩm Chiêu, Sở Minh Phong kết luận, thích khách ám sát chính mình, lại tự thả hai tội phạm ra, đều là do Thiên Thanh gây nên. Thiên Thanh có gan lớn khiêu chiến hoàng thất, như vậy phải có gan gánh lấy hậu quả.

Một ý nghĩ nổi lên trong đầu, hắn hỏi, “Hoàng đệ vất vả rồi. Y theo ý của Hoàng đệ, vậy đối phó với Thiên Thanh thế nào đây?”

Sở Minh Hiên đáp, “Thiên Thanh và Tổng đốc thuỷ vận Lý Xương cấu kết với nhau làm việc xấu, giành tư lợi, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, đáng ra nên phái binh bao vây tiêu trừ”

Thẩm Chiêu nói, “Phái binh bao vây tiễu trừ, chỉ e sẽ hại đến kẻ vô tội, máu chảy thành sông”

Sở Minh Phong hỏi hắn có thượng sách gì, hắn chắp tay nói, ‘Tiêu diệt sạch chẳng bằng sử dụng, để tránh chết quá nhiều”

Sở Minh Hiên nắm tay xin đi giết giặc, “Thần đệ xin nguyện cải trang đi phủ Trấn Giang trước, tìm được sào huyệt Thiên Thanh, liên hợp với quan binh phủ Trấn Giang, mới tiêu diệt được Thiên Thanh”

“Thần nguyện đi trước trợ giúp Tấn Vương một tay” Thẩm Chiêu nói.

“Hai người các ngươi cứ đi phủ Trấn Giang trước, toàn quyền xử lý việc này, đừng cô phụ kỳ vọng của trẫm” Sở Minh Phong nói lạnh giọng, “Hoàng đệ, ngươi đi điện Từ Ninh bái biệt mẫu hậu trước. Thẩm Chiêu, trẫm có một mật chiếu muốn xử lý Lý Xương, ngươi ở lại cùng nghĩ thảo”

Sở Minh Hiên cáo lui rời đi, Thẩm Chiêu lo lắng nói, “Thiên Thanh một tay che trời, nếu không lo, chẳng may vô tình, không thể khống chế bao vây tiễu trừ được, sẽ để cho dân chúng gặp nguy hiểm”

Sở Minh Phong nói trêu, “Hữu tướng Đại Sở cơ trí Vô song, việc nhỏ bậc này sao có thể làm khó ngươi được chứ?”

Thẩm Chiêu bật cười, “Bệ hạ lại trêu thần rồi”

“Ngươi và hoàng đệ đi trước, qua hai ngày nữa trẫm sẽ tới Trấn Giang cùng tụ họp với các ngươi”

“Bệ hạ cũng đi ạ?” Thẩm Chiêu cả kinh, “Việc này rất nguy hiểm, bệ hạ thân thể ngàn vàng, sao có thể đi tới chỗ hiểm nguy được chứ? Còn nữa, Thiên Thanh tính tình hung tàn, nếu biết Bệ hạ ở Trấn Giang, nhất định….”

“Vũ Nhi bị người của Thiên Thanh bắt, trẫm sao yên tâm được chứ?” Nhớ tới Vũ Nhi, trái tim Sở Minh Phong bỗng như bị bóp nghẹt, “Trẫm muốn đích thân cứu Vũ Nhi ra”

Thẩm Chiêu đau khổ khuyên, “Bệ hạ nên nghĩ tới giang sơn xã tắc Đại Sở, vì lê dân bá tánh Sở quốc. Xin bệ hạ ngàn vạn lần đừng mạo hiểm!” Giọng Sở MInh Phong chợt cương quyết, “Ý trẫm đã quyết rồi!”

Thẩm Chiêu chỉ đành nhượng bộ, “Nếu bệ hạ tâm ý đã quyết, chẳng bằng đợi thần khống chế được Thiên Thanh và mấy đương gia, đại cục đã định rồi thì cải trang ra cung cũng được”

Nghĩ ngợi, tóm lại Sở Minh Phong cũng đồng ý, bảo hắn mỗi ngày viết thư hàm bẩm tấu tình hình.

***

Sau khi bị hôn mê ở lầu Tiêu Tương, Diệp Vũ vẫn chìm trong hỗn loạn. Có lúc nửa tỉnh nửa mê, có lúc tỉnh táo hẳn lại không mở nổi mắt, cũng không thể động đậy nổi. Tại sao lại vậy chứ?

Lúc có vẻ gần tỉnh táo, nàng tập trung tinh thần, cảm giác rất xóc nảy, chẳng lẽ là đang ở trên xe ngựa sao? Nàng định ngồi dậy muốn nhìn ra bên ngoài chút song lại mềm nhũn, chân tay vô lực, chả lẽ là bị người bỏ thuốc ư? Vậy kẻ bắt mình là người nào? Đa số thời điểm nàng đều mê man bất tỉnh, cho đến khi không bị xóc nẩy nữa thì mới tỉnh hoàn toàn, chỉ là toàn thân rất mệt mỏi.

Đây là một gian nhà dân đơn sơ, chỉ có chiếc bàn gỗ và phản, nàng nằm trên giường, chân tay bị dây thừng to thô trói lại, muốn động mà không động nổi. Ánh nắng rọi từ cửa sổ vào, xem ra hiện đang là ban ngày. Lục phủ ngũ tạng kêu gào ầm ĩ, phải làm sao đây?

Có người đẩy cửa tiến vào, bưng một chén cơm, một chén rau xanh, đặt trước giường. Cô gái trẻ này hẳn là nha hoàn, Diệp Vũ thấy nàng ta rời đi thì vội vàng nói, “Tay ta không động đậy nổi thì ăn thế nào? Có thể cởi dây thừng trói trên tay ta được không?”

“Ngươi không nằm úp sấp mà ăn được sao?” Nha hoàn trừng mắt lạnh lùng nhìn nàng.

“Cô nương à, ta biết cô lòng dạ tốt….. Chỉ cần thả tay ra, dĩ nhiên là ăn được cơm rồi… Ta tuyệt đối sẽ không trốn, toàn thân ta vô lực, sao còn sức mà trốn chứ, có phải không?” Nàng cầu xin rất đáng thương, “Xin cô nương thương xót cho, ta đói tới mức bụng lép kẹp rồi này, chỉ mong được ăn một bữa thật ngon thôi. Nếu cô lo ta chạy trốn, thì cứ nhìn ta ăn mà, ta ăn xong rồi, cô lại trói tay của ta lại có được không?”

Nha hoàn này nổi lên lòng trắc ẩn, bị nàng thuyết phục, cởi trói cho nàng. Diệp Vũ ăn như sói đói hổ vồ, gió cuốn mây tan. chỉ lát sau cả tô cơm chỉ còn trơ lại bát không. Nàng ăn no rồi lại cười xấu hổ, đưa hai tay cho nha hoàn trói lại.

Vừa trói chắc rồi, nàng thấy một nam tử đứng ở cửa, giống như một pho tượng ôn thần. Nha hoàn xoay người, sợ tới mức cả người phát run lên, “Nhị đương gia”

“Ngươi thật to gan!” Nhị đương gia bước mạnh tới, lớn tiếng quát to, “Ta đã nói gì nhỉ, ngươi không nhớ rõ sao?”

“Tay nàng ấy không động nổi, không tiện ăn cơm… Tiểu Nguyệt có võ nghệ phòng thân, nàng ấy tay trói gà không chặt, không chạy thoát được…” Tiểu Nguyệt gục đầu xuống, sợ hãi giải thích, giọng càng ngày càng nhỏ dần.

“Bốp” một tiếng, Nhị đương gia tát nàng một bạt tai. Nàng ta lạnh run, hai má hiện rõ năm ngón tay. Nhị đương gia quát, “Nếu còn có lần sau, ta đánh gãy chân ngươi! Đi ra ngoaif!”

Diệp Vũ không đành lòng, chẳng ngờ lại hại đến nàng ta. Nhị đương gia này thuộc bang phái nào đây? Bộ dạng thanh tú, mặt mũi nhu hoà tuấn tú, mà lúc mở miệng thì lại sẵng giọng khiến người ta sợ hãi; vóc dáng hắn ta gầy yếu, cũng không cao lắm, nhưng từ chưởng vừa rồi kia có thể thấy lực đạo rất lớn. Hắn mặc bộ quần áo vài thô xanh, là chất liệu may mặc của lê dân bá tánh bình thường, lại khiến người ta có cảm giác khí lạnh bức người. Nàng không mở miệng chỉ thầm nghiên cứu hắn ta.

“Ngươi nhất định muốn biết ta là ai, vì sao bắt ngươi đây” Nhị đương gia cúi xuống, nhìn nàng mắt lạnh băng.

“Nhị đương gia định nói gì?”

“Định…” Hắn bóp chặt miệng nàng, “Nhưng thời cơ vẫn chưa tới”

“Vậy lúc nào thời cơ tới thì nói cho ta biết” Diệp Vũ bình tĩnh nói, miệng cũng không đau, biết hắn cũng không dùng lực mạnh.

“Xem ra nghe đồn hư thực, Nhị phu nhân hữu tướng bình tĩnh cơ trí, gan dạ sáng suốt hơn người”

“Nhị đương gia khen trật rồi”

“Ta khen ngươi lúc nào thế?”

Nhị đương gia biến sắc, dùng sức bóp chặt miệng nàng méo đi, lúc nói sắc mặt cũng thay đổi.

Đau quá…. Cứ như miệng bị gã ta bóp chảy máu ra vậy, có mùi máu tanh tràn ngập, răng chắc cũng bị gã ta bóp nát, càng ngày càng đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện