Bạch Đào Ô Long

Chương 7



Hack vào hệ thống của nhà trường tìm số điện thoại của Bạch Đào đối với Văn Nghiễn mà nói cũng không phải việc khó gì, bất quá anh tìm máy vi tính trì hoãn một chút, nếu không sẽ càng nhanh hơn.

Tối qua anh quả thật là hơi quá phận một chút. Nhưng đối mặt với Bạch Đào đơn thuần mà vô thức mê hoặc thì không nhịn được, hơn nữa anh vốn là đã quyết định muốn nhịn xuống buông tha cậu thế mà cậu lại hướng vào trong ngực anh, cái này thì trách ai?

Văn Nghiễn nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tâm tình liền trở nên vô cùng tốt, anh trước tiên đến tiệm thuốc mua một chút thuốc rồi tới siêu thị mua một đống lớn thức ăn, lúc này mới nhấc theo đồ vật đi đến ký túc xá của Bạch Đào

Đến dưới lầu của ký túc xá, Văn Nghiễn gọi điện thoại cho Bạch Đào

Bạch Đào rất nhanh liền xuống, đang là mùa hè nóng nực mà cậu mặc kín từ đầu đến chân, quần áo dài tay, trên cổ còn đeo khăn che đi dấu hôn trên cổ. Gò má của cậu vẫn hồng hồng như quả đào mật chín mọng. Rõ ràng đang đứng ở trước mặt Văn Nghiễn thế nhưng ánh mắt nhìn lung tung nhìn sang chỗ khác, không dám đặt tầm mắt trên người Văn Nghiễn

Cậu vẫn còn thẹn thùng lắm.

“Mặc nhiều như vậy không nóng sao?” Văn Nghiễn biết rõ còn hỏi.

“Không nóng.” Bạch Đào đỏ mặt lên hướng Văn Nghiễn đưa tay ra: “Ngươi đem thuốc cho ta, ta muốn đi lên lầu.”

“Trong phòng ngươi có ai không?”

Văn Nghiễn cũng không có đem đồ vật đưa cho Bạch Đào, trái lại tiến lên phía trước áp sát một bước hỏi.

“Không…” Bạch Đào nói phân nửa mới phản ứng lại, vội nói: “Này cùng…cùng ngươi không có quan hệ đi.”

Văn Nghiễn gật đầu: “Không có quan hệ gì với ta nhưng là cùng ngươi có liên quan, trong ký túc xá không người, ai có thể giúp ngươi bôi thuốc a?”

Chỗ rách da đều là địa phương tư mật, đương nhiên chỉ có thể tự mình bôi a, làm sao có khả năng để cho người khác hỗ trợ

“Ta tự bôi được, ngươi đem thuốc cho ta.”

Văn Nghiễn quyết đoán từ chối: “Không được, tuyến thể trên gáy ngươi cũng có thương tổn, hơn nữa bôi thuốc mỡ này lên còn phải xoa bóp mới hấp thu hiệu quả được.”

Anh nhìn chằm chằm Bạch Đào: “Phải có người giúp ngươi bôi.”

“Vậy ta đợi bạn cùng phòng trở về.”

Bạch Đào cảm giác trên người bỗng nhiên nổi da gà, cậu biết Văn Nghiễn đang nhìn chằm chằm cậu, cậu cũng có thể biết Văn Nghiễn hiện tại đang suy nghĩ cái gì.

“Ta giúp ngươi bôi đi.” Văn Nghiễn trực tiếp quyết định.

Bạch Đào do dự một lúc cuối cùng vẫn là cho phép Văn Nghiễn thoa thuốc giúp cậu

Dù sao Bạch Đào nói là để bạn cùng phòng về chỉ là lý do để từ chối anh, làm sao cậu có khả năng thật sự nhượng bạn cùng phòng giúp mình xoa thuốc a!

Văn Nghiễn quét thẻ học sinh, trực tiếp đẩy cửa phòng hỗ trợ đi vào, Bạch Đào đứng ở cửa ngó xung quanh không có bất kỳ ai, lúc này mới nhanh chóng lắc mình đẩy cửa tiến vào, sợ bị người khác nhìn thấy, sau khi đi vào khoá cửa rồi kiểm tra vài lần, cậu lo lắng đột nhiên có người xông vào

Văn Nghiễn lục tìm thuốc mỡ, nhấc nhấc cằm ý bảo cậu ngồi lên giường. Bạch Đào chậm rãi dịch đến bên giường, thế nhưng không dám ngồi xuống, liền đứng ở đó nhìn động tác của Văn Nghiễn. Tối hôm qua Văn Nghiễn cho cậu ấn tượng quá sâu, cậu hiện tại có chút sợ Văn Nghiễn.

Văn Nghiễn tìm ra thuốc mỡ rồi nghiêm túc đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, sau mới phát hiện Bạch Đào còn đang đứng ở bên giường hơn nữa còn đang ngẩn người, anh cau mày nói:

“Ngươi làm sao còn chưa cởi quần áo?”

“Tại sao ta phải cởi quần áo?”

Bạch Đào sợ hết hồn, theo bản năng túm lại cổ áo của mình

Văn Nghiễn thấy bộ dáng tạc mao này của cậu có chút muốn cười, anh ý thức được chính mình tối hôm qua đem người hù sợ rồi, cho nên hiện tại Bạch Đào rất chống cự anh

“Ta nhớ tới trên người ngươi không chỉ có một nơi thương tổn đi?”

“Ta… Ta…”

Văn Nghiễn không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới, Bạch Đào liền cảm thấy oan ức. Rõ ràng là cậu tốt bụng giúp đỡ anh mà bị Văn Nghiễn đặt ở dưới thân, khóc cầu đều vô dụng, kết quả anh càng thêm quá phận, giằng co nửa buổi tối, bị đau chính là cậu, Văn Nghiễn lại như không có chuyện gì còn nói cậu cởi quần áo.

Bạch Đào đỏ cả vành mắt, đặc biệt oan ức trừng Văn Nghiễn, bất quá ánh mắt của cậu không có một chút lực uy hiếp, ngược lại là làm tâm Văn Nghiễn mềm nhũn

“Có đau hay không? Ta xem một chút?”

Văn Nghiễn thả nhẹ âm thanh dụ dỗ nói.

“Không đau” Bạch Đào đặt mông ngồi trên giường, giận đùng đùng nghiêng đầu đi không nhìn mặt anh:

“Ngươi mau thoa thuốc cho ta.”

Văn Nghiễn đi tới, cởi ra khăn quàng trên cổ cậu. Làn da của Bạch Đào vốn là trắng nõn, mút ra dấu qua một đêm càng xanh tím. Tay Văn Nghiễn vỗ vỗ lên gáy Bạch Đào, nhẹ nhàng bóc ra cách trở thiếp, tức thì hương đào mật ngọt ngào lan toả khắp căn phòng

Văn Nghiễn hít sâu một hơi, theo bản năng cảm thấy hơi khát.

“Đau không?”

Ngón tay của anh mơn trớn tuyến thể của Bạch Đào, da thịt sau gáy mềm mại, trên đó đều là dấu hôn ngân còn có dấu răng, nhìn đặc biệt khủng bố, cũng đặc biệt…khiến người thú huyết sôi trào.

“Đau.” Bạch Đào thành thực trả lời.

Tuyến thể sau gáy có hơi đau rát, thế nhưng Văn Nghiễn sờ lại rất nhẹ, vì vậy giữa cơn đau liền chen lẫn mấy phần ngứa ngáy, dòng điện tê dại truyền tống đến đầu ngón tay, thanh âm của cậu đều không tự chủ được mà mềm nhũn ra.

“Xin lỗi, tối hôm qua ta không khống chế được.”

Văn Nghiễn nhìn chằm chằm dấu răng dấu hôn che kín da thịt sau gáy Bạch Đào, trầm giọng nói

Bạch Đào không nghĩ tới Văn Nghiễn sẽ nói ra những lời này. Rõ ràng vừa rồi cậu còn đang tức giận, cảm thấy chính mình oan ức vô cùng, hiện tại Văn Nghiễn vừa xin lỗi chính mình trái lại không biết nên làm thế nào

“Không, không có quan hệ.”

Chỉ với một câu nói Văn Nghiễn liền thăm dò ra phương pháp hống Bạch Đào, Bạch Đào ăn mềm không ăn cứng, làm ra vẻ yếu thế là biện pháp hống cậu tốt nhất

Ngón tay của Văn Nghiễn dính thuốc nhẹ nhàng xoa trên gáy Bạch Đào, ngón tay đánh vòng xoa bóp vò động, đem thuốc thoa ra toàn bộ

Thân thể của Bạch Đào đột nhiên mềm nhũn, tuyến thể bị xoa xoa không ngừng truyền kích thích làm cho tay chân cậu như nhũn ra, cả người vô lực lui về phía sau, lùi đến trong lồng ngực Văn Nghiễn

Thuốc mỡ theo ngón tay bôi lên trên da, địa phương rách da tức thì cảm thấy mát mẻ, sau đó mát mẻ liền biến thành nóng bỏng, băng hỏa luân phiên kích thích đối với cậu mà nói là một loại dằn vặt ngọt ngào

Trong mắt Bạch Đào thủy quang lưu chuyển càng nhiều, ngón tay vô ý thức nắm chặt vạt áo Văn Nghiễn

Văn Nghiễn vẫn ung dung thong thả xoa xoa tuyến thể của Bạch Đào, ngữ khí mềm nhẹ như ẩn chứa vô hạn áy náy.

Anh nói: “Nhịn một chút, lần sau sẽ không đau như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện