Bà Xã: Tôi Sủng Nịnh Em Cả Đời

Chương 29



Vài hôm sau, Hạ Phong Thần là đến cả trường đại học để xin nghỉ cho cô. Chỉ là nghỉ một tuần thôi không phải nghỉ luôn, cùng nhau quay về nước làm cái việc mà người ta gọi là " quân sự " ha?

Cả hai đặt vé máy bay chuyến về nước Mỹ sớm nhất có thể, cũng không có gì gấp gáp đâu. Chỉ là anh và cô muốn về thăm gia đình, vả lại còn muốn nói tất cả mọi việc ra. Chính là hiện tại cả hai đều đã quay lại rồi, chuyện trọng đại!

Tầm chiều tối ngày hôm sau Diệu Nhi cùng Phong Thần đã về tới, lần này về cô chưa báo cho ai hết. Muốn làm cho mọi người một trận bất ngờ linh đình.

Đứng trước cổng biệt thự Lucas, trong lòng anh quả thật không thoát khỏi là tất cả sự hồi hộp. Đang suy nghĩ lời để nói sao cho hợp tình hợp nghĩa, trong tay anh đang nắm chặt tay cô vậy thôi mà vẫn chảy mồ hôi không ngớt đây?

- Thần, nếu nhắm không được, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi một chút đi.

Lucas Diệu Nhi lo lắng quan tâm rằng anh sẽ bị ba của cô dọa đến sợ chết á!

- Không sao. Bây giờ chúng ta vào đi...

Anh lấy hết quyết tâm mở cửa bước đi vào! Trong lòng anh biết rõ mặc dù đã được cả Lăng Hiển cùng Từ Gia Tuệ là cho phép rồi, nhưng mà mỗi lần là hệt như một hoàn cảnh khác nhau mà ha!

Cả hai vừa bước vào bên trong liền tất cả mọi người đều bất ngờ, hôm nay là đều tụ tập ở đây hay sao chứ? Để xem, chết mất, nay là ngày mà mỗi tháng cả hai gia đình cùng tụ tập mà anh quên!

- Tiểu Nhi, tiểu Nhi của mẹ về rồi. _ Từ Gia Tuệ kích động đến mức khóc, lòng bà lúc nào cũng lo sợ con gái sẽ bị ám ảnh chuyện cũ mà không chịu về nữa!

- Ba mẹ, con thật sự rất nhớ hai người.

Diệu Nhi chạy lại ôm chầm lấy cả nhà của mình, mặt anh thì vẫn đang đơ ra.

Chưa gì thì Angela Lạc Hinh là mẹ anh đã đi lại đưa ngón cái trước mặt anh...

" Con làm thế nào lại dụ dỗ được cô bé đáng yêu đó về rồi hả? " _ Bà thầm thì.

- Mẹ,dụ thỏ vào hang sói trước phải là rất khó đấy, không thể đùa được. _ Thì thầm vào tai mẹ mình xong, là anh lại nhớ lại chuyện quá khứ, cái lúc mà cô ruồng bỏ anh quả thật rất đau lòng á!

- Cậu lại dụ dỗ được con gái của tôi về, đúng thật là không coi thường được...

Lăng Hiển quay sang cười khẩy với rể của mình. Ông đang suy nghĩ, là do có ai đó mặt dày theo đuổi, hay là con gái ông đã quá nhẹ dạ cả tin rồi hay sao?.

- Hạ Phong Thần, xem ra những lời tôi nói với cậu cũng có ích quá đi? _ Lăng Từ Vương lúc này đang ẵm bảo bảo từ trên tay vợ mình sang cũng nói rõ ra!

- Làm sao? Phong Thần hôm nay lại ra mắt mọi người ở đây với tiểu Nhi, thật sự chị đây rất tò mò nha.._ Bối Doanh vẫn đẹp như ngày nào, điều này đúng tới mức không thể chối cãi được gì cả!

Hạ Phong Thần chỉnh lại áo vest và cà vạt một chút, sau đó nắm chặt lấy tay cô mà nói: " Hôm nay con mạn phép.. Nói với mọi người một chuyện, con là biết tiểu Nhi còn phải học ba năm tại Anh nữa, con thì cũng không ý kiến... Chỉ là sau ba năm xin mọi người rằng là cho con được kết hôn với cô ấy. Tại đây hôm nay con chỉ muốn thông báo chủ quyền mà thôi. " _ Chưa bao giờ..

Chưa bao giờ trong cuộc đời anh phải đối diện với mọi người mà run rẩy hệt như một chú thỏ như vậy. Có chí khí!.

- Em rể, em nói xem. Gia đình của anh lấy gì từ em làm niềm tin đây? _ Trước đó tiểu Nhi của anh đã một lần bị làm cho tổn thương rồi. Lần này Từ Vương chỉ muốn chắc chắn thêm một chút....

- Con hứa, con sẽ không để bản thân là làm ảnh hưởng đến chuyện học hành của tiểu Nhi. Một tháng sẽ sắp xếp hết công việc mà bay sang Anh chăm sóc.. lo lắng cho cô ấy! Với con hiện tại, tiểu Nhi chính là điều quan trọng nhất, chỉ cần sự đồng ý của mọi người thôi! Bản thân Hạ Phong Thần con chắc chắn sẽ nguyện ý đợi tiểu Nhi học xong tất cả!

Không gian xung quanh đột nhiên rơi vào trầm mặc, ai cũng có phần hoang mang khi một người từ nhỏ không thể nào giỏi nỗi môn Văn lại có thể nói tất cả những lời này trước mặt bọn họ ha!

- Hảo tốt, đúng là chuyện vui nhân lại càng thêm nhân rồi. _ Đông Chính nãy giờ im lặng bây giờ đã liên tục vỗ tay?

Chúc mừng cho đôi trẻ hạnh phúc rồi!

- Em đừng lo gì hết, chỉ là cần cố gắng học hành cho thật tốt. Anh ở đây, mãi mãi nguyện ý chờ đợi em tốt nghiệp!!

Cả hai ôm nhau trong sự vui mừng rỡ này, phụ huynh ngồi đó cũng yên lòng rồi, hai ông bạn già nói với nhau:" Tốt thật, cuối cùng cũng tống khứ hết thẩy hai cái mầm mống này đi được rồi đó"

- ---------

[ Tác giả: @seunghyunttop ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện