Anh Bán Thịt Heo Và Cậu Chàng Tinh Anh

Chương 3: 3: Đôi Mày Kiếm Mạnh Mẽ Nhíu Lại Quanh Co Khúc Khuỷu




Chuyển ngữ: Đờ
Chàng tinh anh tức giận đem thịt heo về nhà, nặng nề đá vào cửa chính, nghĩ nghĩ thế nào lại khóa trái cửa lại cái "Tách." Trước mặt người ngoài mà Tiêu Thận thối kia dám hỏi vú cậu mềm không?! Cậu mà so sánh với heo hả?!
Phản rồi! Đáng đời mãn kiếp đi bán thịt heo!
Tức giận ném thịt heo xuống đất nhưng im lặng hồi lâu sau cậu vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ mà bóc cái gói ra, ngồi xổm mà nghiên cứu núm vú heo rõ lâu.

Cậu dùng ngón tay chọc chọc rồi lại rụt mạnh tay về, ghét bỏ lau lau trên khăn.

Cũng có mềm mấy đâu, cũng có hồng hào đâu? So thế nào được với cậu?
Chàng tinh anh ngồi phịch trên sô-pha, bĩu môi hờn dỗi một mình.

Cậu làm việc cả ngày mệt ơi là mệt, về lại giận dỗi với tên đàn ông thối kia.

Càng nghĩ càng tủi thân, hận không thể làm thịt chim của tên kia mới hả giận.

Quên đi, không thịt chim được.

Làm thịt xong lại phải tìm một con chim to khỏe hợp ý lại nghe lời mà làm quen lại từ đầu, phiền.

Cậu đứng dậy đeo tạp dề, ngồi tra mạng mới biết Tiêu Thận cắt cho mình miếng nầm lợn, ăn chán phèo.

Đấy, xem đấy, người đàn ông này so đo tính toán quá, ngay cả cậu cũng không buông tha.


Cậu không tin tối nay Tiêu Thận không về nhà ăn cơm.

Cậu cố ý cắt núm vú đi, gấp lại gói to để một bên.

Chàng tinh anh mím môi cười xấu xa, không biết trong lòng tính toán điều gì.

Cậu thả đại hồi, tiểu hồi vào trong nồi nước sôi, thả miếng thịt cắt xong vào.

Rửa sạch tay, quay về phòng khách, lúc đi ngang qua cửa thì cậu tiện tay mở khóa.

Chàng tinh anh lấy chiếc tên siêu cấp top của mình bảo đảm, chẳng qua là cậu không muốn tí nữa phải dậy mở cửa cho người đàn ông kia thôi.

"Lạch cạch." Cửa mở.

"Cục cưng Ánh Ánh, chồng yêu của em về rồi đây!" Người chưa thấy đâu giọng đã đến.

Người bị gọi là "cục cưng Ánh Ánh" giật mình, tiện tay cầm cái gối ôm ném về phía người đàn ông kia.

Các động tác lưu loát như bài văn liền mạch, như đã xảy ra mấy trăm lần.

Gối ôm bị người đàn ông ôm vào lòng, bên trên gối có in hình chân dung của chàng tinh anh, Tiêu Thận vùi đầu vào mà thơm một cái.


"Thơm cục cưng Ánh Ánh của anh này, đẹp quá ta ơi."
Cận Ánh không nhịn được, cong...!cong khóe môi lên, lại bị tên đàn ông này chọc cười.

Tiêu Thận híp mắt, cầm thịt heo trong tay vào bếp.

Hắn thấy bếp còn đang bật thì nhíu mày lại, Ánh Ánh ngốc của hắn định ăn nầm heo thật hả?"
Hắn rửa sạch tay, gọi tên chàng tinh anh, hỏi cậu buổi tối muốn ăn gì.

Cậu ngồi trên ghế sô-pha, nghiêng đầu nói tên mấy món muốn ăn, lười biếng mà lướt Weibo, thỉnh thoảng lại bật cười.

Giang cư mận đúng là suối nguồn vui vẻ.

Tuy rằng tên đàn ông thối kia cũng hề hước vô cùng.

Người đàn ông bị treo cái mác "hề hước" đang mặc tạp dề báo hồng, mặt nhăn nhó mà gắp nầm heo ra khỏi nồi nước sôi ùng ục.

Hắn đang hối hận vô cùng, nhìn miếng thịt trắng ởn mà muốn ném cả cái nồi đi.

"Cục cưng Ánh Ánh, đem miếng vú heo này xuống lầu cho Đại Hắc ăn đi?"
Đại Hắc là con chó hoang của khu này, là bá chủ nhiều năm liền ở đây, ai đi qua cũng phải nộp cống phẩm đổi lấy một năm không có chó nhỏ tiểu bậy trước cửa.

"Hử? Không phải anh so sánh núm vú của nó với em cái nào mềm hơn à?"
Tên đàn ông thối nhăn mặt, trêu vợ một miếng, dỗ vợ mấy tiếng, hắn nhìn chàng tinh anh đầy vẻ lấy lòng, đôi mày kiếm mạnh mẽ nhíu lại, quanh co khúc khuỷu như xu hướng tính dục của chủ nhân nó.

Lời tác giả:
Biệt đội thịt chim xuất kích!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện