An Thần Lộ

Chương 39: Luyện Khí Tầng Ba



Khoanh chân bên trong nồi dược liệu, cả người đều chìm vào bên trong, dược liệu màu xanh bao ôm trọn lấy cơ thể mình, chỉ còn mỗi cái đầu là nổi lên bên trên.

Hơi nước liên tục bốc lên làm ướt cả mái tóc búi cao của hắn, cả khuôn mặt chuyển đỏ, cái nóng này làm hắn có phần hít thở không được tự nhiên.

Theo sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch hắn nhanh chóng điều tiết lại cơ thể thổ nạp bên trong, lúc đầu có phần hơi khó khăn nhưng qua một lúc hắn đã phần nào thích nghi được.

Aaaa~

Khẽ rên rĩ lên một tiếng nhỏ, cảm giác như có hàng vạn con kiến đang bò trên người.

Thông qua hắn thổ nạp lỗ chân lông được mở rộng ra, bên trong nồi dược liệu nóng thứ này từng chút một len lõi qua lỗ chân lông thâm nhập vào cơ thể hắn.

“Thả lỏng cơ thể, ngươi chỉ cần duy trì lộ tuyến của chân khí là được.” Bên ngoài Tiểu Bạch chăm chú quan sát Trần Lâm lên tiếng nhắc nhở.

Nói rồi nó lại lấy một chân khua về về trước, tức thì luồng hơi nước bên trong đang bốc lên có dấu hiệu bị chậm lại.

Lúc đầu chúng lan tỏa bao phủ toàn bộ căn phòng, thì bây giò nó lại ngưng tụ bên trên nồi lớn, theo thời gian tích lũy của nó ngày càng lớn, ở bên ngoài chỉ có thể mơ hồ thấy được bóng dáng Trần Lâm mà thôi.

Trông thấy vậy Tiểu Bạch vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, nét mặt hững hờ không thể nhận ra được cảm súc lúc này.

Chờ khi luồng hơi nước này ép nhỏ lại thành hình bán nguyệt lơ lững trên nồi dược liệu, lúc này nó mới dừng lại gật gật cái đầu tỏ vẻ thỏa mãn.

Bên trong nồi dược liệu Trần Lâm không biết những gì Tiểu Bạch đang làm, hắn vẫn đang tập trung vào bên trong cơ thể, từng luồng linh khí chuyển hóa theo sự hỗ trợ của dược liệu được đẩy nhanh tốc độ thêm nhiều lần.

Cảm giác thỏa mái lúc đầu nhanh chóng bị thay thế bởi sự đau đớn thống khổ.

Từng đường kinh mạch của hắn liên tục bị chà rát và xé rách, so với lúc hắn đã thông tầng một luyện khí, đau đớn này còn lớn hơn nhiều lần.

Tiểu Bạch có nói trước về chuyện cưỡng ép mở rộng kinh mạch nhưng hắn không ngờ tới được sự đau đớn phải chịu này.

Có lúc hắn định buông bỏ nhưng nghĩ tới những chuyện kia hắn vẫn cố gắng chịu đựng thêm được.

— QUẢNG CÁO —

Theo thời gian trôi qua Tiểu Bạch cũng không gấp gáp hững hờ chú ý chiếc nồi, Trần Lâm vẫn chịu đựng bên trong, hàm răng cắn chặt bờ môi cố gắng không phát ra thành tiếng.

Việc Tiểu Bạch làm lúc nãy khiến cho nhiệt độ bên trong luôn duy trì ở một mức nhất định, dược liệu cũng phát ra tác dụng lớn nhất.

Trong căn phòng không gian cực kỳ yên tĩnh, không ai phát ra tiếng động nào.

Bỗng có tiến nổ tí tách nhỏ vang lên, đôi tai Tiểu Bạch giật giật nghe được âm thanh này liền híp mắt khẽ mỉm cười.

Trần Lâm bên trong nghe được thanh âm này rõ ràng hơn ai hết, âm thanh này phát ra từ cơ thể hắn, từng đường kinh mạch lúc này được mở rộng cực đại, so với trước đây nó đã rộng ra gấp rưỡi rồi, đạt được kết quả này khiến này vui mừng không thôi nhất thời đã quên đi sự đau đớn phải chịu nãy giờ.

Thủ lộ của thủ dương minh đại trường kinh nhanh chóng biến hóa, linh khí len lõi bên trong được Trần Lâm điều hướng chạy tới nghinh hương xâm nhập vào túc dương minh vị kinh.

Lúc này Trần Lâm đã chính thức đạt tới luyện khí tầng ba rồi, chỉ vỏn vẹn một tuần từ một tên tiểu tử vô danh đạt được tới bước này nhất thời hắn liền cảm giác bản thân đã có chút thành tựu, mọi chịu đựng trước đó đều được trả giá xứng đáng.

Đang tính ra ngoài thì Tiểu Bạch vội vàng ngăn cản: “Dược liệu vẫn đang còn tác dụng, tranh thủ xem có thể đạt tới tầng bốn được không.”

Nghe thấy vậy Trần Lâm vội vàng dừng hành động lại, tiếp tục ngồi lại vận khí thổ nạp.

Có điều dù đã cố gắng những vẫn không hề chạm tới được vách ngăn tầng này, chỉ có thể củng cố chắc chắn được tầng thứ ba mà thôi.

Tiểu Bạch thấy vậy cũng hài lòng gật đầu, vốn dĩ nó biết kết quả như thế này lời nói kia chỉ là cầu may mà thôi, với lại để sót lại nồi dược liệu kia thì quá phí phạm rồi.

Một thân trần truồng bước ra ngoài, Trần Lâm cũng không cố kỵ gì nữa, hắn đang còn thấy mới mẻ về khí lực bản thân lúc này, với ánh mắt quái dị của Tiểu Bạch đã không còn để tâm nữa, thậm chí còn không liếc nhìn nó lấy một cái.

Tiểu Bạch đang còn tính đã kích hắn nhưng thấy hắn không quan tâm tới mình cũng liền mặc kệ tới hắn.

Đạt tới tầng ba luyện khí cho Trần Lâm một thân khí lực lớn, so với tầng hai trước đó lúc này một thân khí lực đã mạnh mẽ gấp đôi.

Lúc này nếu hắn đụng trúng Vũ Lương trước đó thì có thể dễ dàng đánh bại hắn ngay lập tức.

Tuy bên trong cơ thể vẫn còn rất đau đớn nhưng từng cừ động giơ tay nhấc chân đều rất nhẹ nhàng.

— QUẢNG CÁO —

Nhìn lại nồi dược liệu, bây giờ không có Tiểu Bạch thao túng đã nhìn rõ ở bên trong, nhiệt độ đã hạ xuống rất nhiều, tuy vẫn còn thoang thoảng mùi hương nhưng nước xanh bên trong đã trực tiếp chuyển sang màu đen hoàn toàn, đây là tạp chất bên trong cơ thể hắn thải ra.

Xử lý nồi dược liệu hắn mau chóng tắm rửa lại bản thân mình, cả một ngày hôm nay vẫn chưa được nghỉ ngơi đoàng hoàng gì cả, lúc này chỉ muốn được nằm xuống ngủ một giấc lấy lại sức lực.

Trần Lâm nhanh chóng ra ngoài kêu một bàn ăn, xong xuôi hắn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tương Dương thành bên trong Từ gia phủ, lúc này bởi vì Từ Mặc Thanh trở về mà rất nhiều người tụ tập ở đây, Từ Mặc Hàn gia chủ từ gia lập tức triệu tập mọi người lại.

Từ gia vốn là một trong các gia tộc lớn tại Tương Dương thành, những người ở đây lúc này đều là trụ cột của Từ gia, một tiếng nói đều quyết định được số phận của rất nhiều người.

Chuyện Từ Mặc Thanh vốn là một chuyện vô cùng lớn, không riêng gì chuyện nàng là con gái Từ Mặc Hàn yêu quý mà xe hàng kia cũng vô cùng quan trọng với bọn họ.

Đoàn người theo xe lúc ấy chỉ còn mỗi Từ Mặc Thanh và Từ Thiết còn sống trở về, Từ Mặc Thanh còn đỡ chứ Từ Thiết trông rất thê thảm.

Lão bị chặt mất một cánh tay, trên mặt cũng lưu lại một vết sẹo cực lớn.

Vốn vì chuyện Từ Mặc Thanh làm lão hối hận không thôi, đã nhiều lần dẫn người đi tìm nhưng không có kết quả, hôm nay thấy nàng trở về rốt cuộc mới làm lão buông bỏ được gánh nặng trong lòng.

“Hắn muốn tuyệt học Từ gia.” Ngồi ngay ngắn bên trên một nam tử trung niêm có phần già dặn lên tiếng.

Hắn chính là gia chủ Từ gia Từ Mặc Hàn, một cỗ khí tức không giận mà uy lan tỏa khắp căn phòng.

Từ Mặc Hàn dáng người cân đối, khuôn mặt to tròn có vài vết nhăn cùng với bộ râu rậm dài gần một tấc thể hiện lên nét từng trải.

“Vâng phụ thân, lúc hắn cứu con chỉ đưa ra duy nhất một yêu cầu này.” Từ Mặc Thanh mặc một bộ áo váy dài màu lam ngồi bên dưới gật đầu xác nhận.

Từ Mặc Hàn dù trước đó đã biết nhưng lúc này vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi lại, quả thực điều này làm hắn đau đầu không thôi.

“Vật này vốn là tuyệt học Từ gia tuy nhiên với chúng ta cũng không quá quan trọng chỉ là...”

“Đại ca, tuyệt đối không thể tin tưởng tên tiểu tử này, có lẽ hắn là đồng bọn của đám người kia cấu kết lừa lấy tuyệt học chúng ta.” Bên dưới một trung niên dáng vẻ có phần giống Từ Mặc Hàn vội lớn tiếng.

— QUẢNG CÁO —

“Từ gia chúng ta xưa nay luôn lấy chữ tín làm đầu, đâu có thể đã hứa rồi nay lại thất hứa như vậy được.” Một vị trung niên khác có phần trẻ tuổi hơn không đồng ý với quan điểm kia, hắn đứng lên vội nói chen vào.

Hai trung niên này chính là Từ Mặc Quang và Từ Mặc Tín đều là đệ đệ ruột của Từ Mặc Hàn.

“Tứ đệ chẳng lẽ không thấy có điểm kỳ lạ trong này, mọi chuyện rõ ràng có sự sắp đặt từ trước, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được.” Từ Mặc Quang lắc đầu, hắn không đồng ý với quan điểm Từ Mặc Tín.

Từ Mặc Tín hướng về Từ Mặc Thanh rồi lại quay sang Từ Mặc Hàn nói: “Thanh nhi cũng nói, chính hắn giết hai tên kia, chẳng lẻ việc này không đủ chứng minh.

Từ gia chúng ta không thể vì việc này mà mất đi uy tín bao nhiêu năm nay được.

Đại ca chuyện đã hứa nhất định phải đáp ứng, biết đâu Trần Lâm này là người tài Từ gia chúng ta có thể kết giao được.”

Từ Mặc Quang thấy vậy cũng vội nói theo: “Đại ca, không phải là đệ keo kiệt một món tuyệt học, chỉ là lòng người khó đoán.”

Từ Mặc Hàn trầm mặc, vốn dĩ chuyện này làm hắn rất khó xử cả ngày hôm nay, vốn bây giờ muốn hỏi thăm ý kiến của mọi người rồi mới quyết định, nhưng mỗi người đều có ý kiến riêng của mình, nhất thời hắn không biết lựa chọn ra sao ý kiến của mỗi người đều có cái lý riêng của mình.

“Thế nhi, việc này theo ý con thì sao.” Nhất thời vẫn chưa có kết quả, hắn hướng về một nam tử khôi ngô ở bên dưới hỏi.

“Trần Lâm, con chưa hề nghe qua cái tên này, với độ tuổi này mà có thể có được bản lĩnh như vậy không thể là hạng người vô danh được, nếu đặt vào trong kia cũng không phải là kẻ tầm thường.

Có điều hành tung thần bí như vậy, lại còn nữa đường giả làm thư sinh, nếu nói là không có âm mưu bên trong thì quả thực không ai tin được.” Nam tử khôi ngô chậm rãi đứng lên nói.

Hắn là Từ Mặc Thế là con trưởng của Từ Mặc Hàn cũng là thiên tài của Từ gia, từ nhỏ đã có thiên phú linh sư, cả người mang khi chất thanh tao thoát tục.

Nói rồi hắn hướng về Từ Thiết xác nhận: “Từ Thiết lão xem như lão là người tiếp xúc với hắn lâu nhất đi, không biết lão đánh giá hắn như thế nào.”

Đứng một bên góc chung với Từ Mặc Thanh, Từ Thiết nghe vậy liền lên tiếng đáp lại: “Quả thực thì ta cũng không ngờ hắn ẩn giấu sâu như vậy, nhưng hắn có lẽ không có ý xấu, dọc đường ta đều không phát hiện ra sát ý nào của hắn cả, có lẽ hắn mang tâm sự riêng.”

Từ Mặc Thế khẽ mỉm cười nói: “Vậy theo lão ta với hắn ai mạnh ai yếu.”

Từ Thiết nghe vậy sắc mặt hỏi khó coi, nhất thời lưỡng lự không biết trả lời thế nào.

“Việc này khó đoán, lúc đó thấy hắn xuất thủ chỉ có mỗi tiểu thư, theo lời kể của tiểu thư đúng là thiếu niên có chút bất phàm, nhưng mà nếu để so sánh rõ ràng công tử vẫn nhỉnh hơn rất nhiều.”

Từ Mặc Thế giống như vốn biết kết quả sẽ như vậy, liền quay sang Từ Mặc Hàn nói: “Từ lão đã xác định như vậy thì cũng không đáng lo, chả lẽ Từ gia chúng ta lại đi sợ một tên tiểu tử.

Vật mà hắn muốn thì cứ để hắn đến lấy.”

Từ Mặc Hàn nghe vậy liền nở nụ cười, quả thực lựa chọn này là hợp lý nhất, phải tận mắt gặp gỡ mới có thể dễ dàng đưa ra lựa chọn hợp lý được..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện