Ác Nhân Thành Đôi

Chương 230: Đại hôn (2)



Cửa thành phía đông đã sớm thu được mệnh lệnh ‘Nếu có chút mãnh thú đến, không cần lo lắng’

Vì vậy nhiều mãnh thú như vậy vào thành tuy có chút sợ hãi nhưng không có hoảng, cửa thành ngược lại được mở lớn hon, dân chúng cũng được sắp xếp ổn định, để mãnh thú có thể vào thành.

Tuy số lượng không đồ sộ như lần trước nhưng, lúc này khi một đàn mãnh thú vào thành chúng giống như đã đượcc tập luyện trước, đội ngũ ngay ngắn trật tự, khiến người nhìn tấm tắc làm lạ, nhưng không có ai dám đi lên thử vuốt lông hổ một chút.

Không dưới tám trăm con mãnh thú xếp hàng trước cửa Đổng phủ, Bạch Chiêm đã thu được tin tức từ sớm, ánh mắt của hắn cũng không hề thay đổi, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ cần Hữu Phong chịu gả qua, quá trình như thế nào, hắn cũng không để ý.

“Đến đến, cách Đổng phủ chỉ còn một con phố.” Lưu thị nâng váy, người còn chưa tới tiếng đã tới trước.

Một con phố, cũng chỉ cách ba trăm bước.

Đổng lão phu nhân lúc này trong lòng đột nhiên sốt ruột vô cùng, nàng biết lúc này hẳn là nên dặn dò nhiều hơn vài câu nữa, chỉ là vạn ngư ngàn ngôn, cuối cùng cũng chỉ có thể nắm chặt lấy tay của cháu gái, nói ra một câu, “Phải sống thật tốt, hạnh phúc cả phần của nương con nữa.”

“Con sẽ, ngoại tổ mẫu.” Trang Thư Tình quỳ xuống dập đầu ba cái, mặc dù cái cúi đầu không phải ly biệt, nhưng cũng nói ra rằng nàng phải rời nhà mẹ đẻ, chính thức nhập tên vào gia phả của phu gia.

“Đội ngũ đón dâu vào phủ.”

Trang Thư Tình lúc này mới cảm nhận được cảm xúc hồi hộp khi gả ra ngoài, tim đập vô cùng nhanh.

“Nâng kiệu hoa vào phòng chính.”

Mỗi một tiếng thông truyền khiến cho ý mừng trong lòng nàng lại nhiều hơn một phần thương cảm.

Cho dù là Đổng gia hay Trang gia, tuy rằng khả năng đều có lợi ích bên trong, nhưng đối với Trang thư Tình mọi người đều có lòng thật tâm chúc phúc, không hề dối trá.

Trước kia các nàng cũng lo lắng, sợ rằng sau khi Trang Thư Tình gả vào nhà chồng sẽ bị trói chặt, trở thành một vị phu nhân bình thường như bao vị phu nhân khác.

Người khác tuy rằng không hiểu, nhưng cũng biết Trang Thư Tình là ưng trên trời, nàng hẳn nên giướng cánh bay cao, chứ không phải trở thành con người tục tằng như các nàng, như vậy thật sự quá đáng tiếc.

Nghiêm cẩn luyện võ mấy tháng, hiện nay thân thể Trang Thư Hàn đã rắn chắc hơn rất nhiều, vóc người cũng cao hơn, tóc buộc cao, trên mặt là vẻ chững chạc không hợp với tuổi của hắn. Gương mặt bớt đi tính trẻ con, thoạt nhìn cũng trưởng thành hơn trước.

”Tỷ tỷ, đệ đến đưa tỷ.”

Điều này tuy rằng không hợp quy củ, nhưng Trang Thư Tình đã quyết định, không người nào có thể phản đối.

Nhấc lên khăn voan, nhìn về phía vị đệ đệ ngày càng trầm mặc của nàng, Trang Thư Tình sờ sờ đầu hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót, “Thư Hàn, đệ trưởng thành chậm lại một chút cũng không có sao,chỉ cần tỷ tỷ còn sống một ngày nhất định tỷ tỷ vẫn có thể bảo hộ cho đệ. Tuy rằng tỷ tỷ lập gia đình, nhưng cũng không có nghĩ là đệ sẽ mất đi tỷ tỷ, Thư Cố còn nhỏ, không biết được nhiều. Điều đệ ấy có thể nghĩ đến cũng là có hạn, đệ lại không giống, đệ sớm đã rất thông minh. Lại là độ tuổi có nhiều sự mẫn cảm riêng tư, hiện trong lòng sợ là đang nghĩ sau này sẽ chỉ còn một mình đệ. Thư Hàn, chuyện như vậy vĩnh viễn cũng sẽ không phát sinh, cho dù tỷ có lập gia đình hay là về sau đệ có thành thân, ta vẫn luôn là tỷ tỷ của đệ, đệ làm sai chuyện tỷ tỷ vẫn sẽ phạt đệ, sẽ mắng đệ, nhưng tỷ tỷ vĩnh viễn luôn bao dung đệ, làm chỗ dựa cho đệ, cho dù về sau có bảy mươi hay tám mươi tuổi, những chuyện này cũng không thay đổi, trước khi đệ thanh thân, tỷ tỷ ở đâu, đệ liền ở đó, Bạch phủ kinh thành, Bạch phủ Hội nguyên phủ, vĩnh viễn đều có một chỗ cho đệ, cho dù tỷ có gả qua nhà chồng, thì nhà của đệ cũng chính là nơi có tỷ, nhớ kỹ chưa?”

Lưu thị suýt nữa khóc ra thành tiếng, vội quay đầu đi lấy tay che miệng lại.

Đổng lão phu nhân cũng lau nước mắt nói, “Hàn nhi, tính tình của tỷ tỷ con như thế nào con còn không biết sao? Cho dù nàng mặc kệ cả thiên hạ cũng sẽ không mặc kệ con, con ngàn vạn chớ đừng làm ra chuyện khiến cho tỷ tỷ con thương tâm.”

“Tỷ tỷ, tỷ đừng khóc.” Trang thư Hàn có chút luống cuống, ngày như vậy, tỷ tỷ không thể khóc, hơn nữa hắn vẫn luôn dặn bản thân rằng phải trở thành trụ cột cho tỷ tỷ, ở Hội Nguyên phủ cũng vậy mà ở kinh đô cũng vậy, hắn không muốn cùng tỷ tỷ tách ra.

Hắn chỉ là… Có chút buồn bực vì tỷ tỷ sắp thuộc về một người khác.

Trang Thư Tình vỗ đầu của hắn, “Ngốc, tỷ tỷ không khóc, nếu một ngày nào đó đệ thật sự muốn tách ra khỏi tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ khóc cho đệ xem, sau đó sẽ để cho tỷ phu đệ đánh cho đệ một trận tơi bời.”

“Được.” Trang Thư Hàn không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng, “Nếu như một ngày nào đó đệ khiến tỷ tỷ khóc, vậy cứ để tỷ phu đến đánh đệ.”

“Vậy mới ngoan.” Trang Thư Tình lúc này mới khen ngợi sờ sờ đầu hắn, căn bản đã quên mất đầu nam nhân là không thể sờ, tuy rằng bây giờ vẫn là tiểu nam nhân.

Nước mắt lão phu nhân vẫn còn chưa lau sạch, nàng cười nói, “Được rồi, hai người các con, có chuyện gì thì về sau còn rất nhiều thời gian để nói, đừng làm trễ giờ lành.”

“Tỷ tỷ, đệ cõng tỷ.” Trang Thư hàn vội ngồi xổm xuống trước mặt tỷ tỷ, Trang Thư Tình vỗ vỗ lưng hắn, ừm, có chút cứng rắn, vì vậy nàng yên tâm nằm sấp lên.”

Nữ nhân toàn phòng nhìn Trang Thư Hàn vững vàng đi vài bước mới yên lòng, đi vững chắc như vậy, xem ra cõng một đoạn đường cũng không thành vấn đề.

Nam Châu đi theo phía sau người, ôm giá y thật dài vào trong ngực, đi ra khỏi khuê phòng, liền đặt xuống trước mặt hai nhà Đổng Trang,nhất thời cũng không có người phát hiện có gì không giống.

Nhanh chóng trở về phòng chính, tim Trang Thư Tình đập càng lúc càng nhanh.

Từ lúc bắt đầu rời khỏi khuê phòng, nàng liền từ một cuộc sống này, chuyển tới một cuộc sống khác.

Mà trong cuộc sống mới này, nàng cũng một người nam nhân sẽ dắt tay nhau đi hết một đời, nàng hi vọng hai người bọn họ sẽ không bao giờ buông tay đối phương.

Đến phòng chính, Hồng nương liền chuẩn bị tiến lên giúp đỡ, Bạch Chiêm đã đi trước một bước, ôm lấy người đang ở trên lưng Trang Thư Hàn, Trang Thư Tình cảm giác được, Chỉ Cố ôm nàng rất chặt.

Khi ngồi ổn trên kiệu hoa, ôm ấp quen thuộc mới rời đi.

“Tỷ phu, phải đối tốt với tỷ tỷ, và vẫn luôn phải đối tốt với tỷ tỷ của ta, cho dù sau này tỷ tỷ có già đi, không còn xinh đẹp như những người khác, ngươi cũng phải đối tốt với nàng, về sau ta sẽ rất có tiền đồ, nếu như tỷ phu ngươi dám không đối tốt với tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không bỏ qua.”

Đại khái bởi vì tâm tình của hắn vô cùng tốt, khóe miệng Bạch Chiêm cong lên, khó có khi lộ ra ý cười trước mặt người ngoài, “Nàng còn có ngươi, mà ta, chỉ có nàng, hiện tại như thế, về sau, cũng như thế.”

Lời nói tuy bình thường, nhưng lại vô cùng thâm tình.

Trang Thư Hàn lui về sau một bước, vô cùng cung kính khom lưng xuống.

“Trưởng tỷ như mẹ, về sau ta chắc chắn cũng coi tỷ phu như cha, nguyện tỷ tỷ và tỷ phu đầu bạc đến già, cảm tình vĩnh cố.”

Bạch Chiêm tiến lên đỡ hắn, vỗ bả vai hắn hai cái, lời này đã là biểu lộ cực hạn hắn có thể nói với ngoại nhân, mà người có thể coi như thân cận, trước mắt cũng chỉ có được một Trang Thư hàn.

Dù là thái tử, đến bây giờ vẫn chưa có được một câu tán thưởng của hắn, càng đừng nói là những người khác.

”Khởi kiệu!”

Kiệu hoa do mười sáu người nâng, chuẩn đãi ngộ của hoàng phi.

Nếu như ngày thường, mười sáu người nâng tất sẽ là đề tài để bát quái, nhưng hôm nay, bên ngoài thành từng đội ngũ mãnh thú treo hồng trù trên người tạo thành hàng dài mới là thứ hấp dẫn tầm mắt mọi người nhất.

Vừa ra khỏi kiệu hoa, cũng không biết là ngửi thấy người đến hay là thế nào, mãnh thú nhất tề ngửa mặt lên trời rống dài.

Không cần Trang Thư tình đi phân phó, chúng nó tự giác đi theo phía sau đội ngũ, bước chân vô cùng chỉnh tề, không nhìn thấy được một chút hung mãnh nào của mãnh thú.

Nhưng mỗi khi chúng nó lộ ra răng nanh, hoặc ngẫu nhiên lo đãng vuốt móng vuốt sáng loáng của chúng nó, thì không ai có thể quên chúng nó đến từ nơi nào.

Chúng nó ngẫu nhiên mới đổi tính, là vì Trang tiểu thư.

Lần trước như vậy, lúc này cũng như vậy.

Về sau, tất nhiên cũng chỉ có Trang tiểu thư có thể khiến cho bọn chúng trở nên như vậy. Tiểu Huân, 20/7/17 #393 LyLy Mai, Sô Cô la Đắng, cobevotam và 21 others thích bài này.

Tiểu Huân Well-Known Member Bài viết:400 Được thích:11,670 Chương 231: Đại hôn (3)

Hôn lễ tuy đều được tất cả mọi người quan tâm, nhưng người được chú ý nhiều nhất chính là tân lang, Trang Thư Tình vẫn luôn ngồi ở trong kiệu hoa không lộ mặt.

Từ Đông cung đến nội thành, kiệu hoa rốt cuộc cũng ngừng lại, Trang Thư Tình được Bạch Chiêm cõng ra khỏi kiệu, lúc này một thân giá y mới hiện ra trước mắt mọi người.

Hiện tại tuy rằng không có nhiều người vây xem như trước, nhưng chúng đại thần đều ở đây, những vị phu nhân có cáo mệnh từ ngũ phẩm trở lên cũng được tiến vào tham dự, cấm vệ quân trong cung chỉnh tề xếp thành hai hàng.

Xuyên qua khăn voan đỏ, nàng có thể nhìn thấy được Chỉ Cố đang vươn tay về phía nàng,Trang Thư Tình không chút do dự đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn, tay bị nắm rất chặt, lòng nàng lại cảm thấy ấm áp.

Đi lên trước vài bước, giá y càng lộ ra vẻ đặc biết của nó, phần đuôi phía sau rất dài được cung nhân kéo lên, nam nhân thì không cảm thấy có gì, nhưng những người theo quan niệm truyền thống thì lại thấy không ra thể thống gì, nhưng cũng không dám nói. Cho dù là bất cứ ai, ánh mắt của bọn họ cũng không thể dời đi bộ giá y kia.

Nữ tử nào chẳng từng ảo tưởng bản thân có được một hôn lễ thịnh thế của bản thân, ai chẳng muốn có một vị phu quân đỉnh thiên lập địa, một chiếc giá y độc nhất vô nhị, có thể diễm lệ so với thái dương.

Nhưng các nàng có được, lai là một nam nhân tam thê tứ thiếp, cũng từng một lần được đội lên đầu khăn voan mũ phượng, nhưng mọi thứ nhìn thấy cũng chỉ có hồng và trắng.

Nguyên trưởng rằng là các nàng đã yêu cầu quá cao, nhưng lúc này các nàng mới phát hiện, thì ra là các nàng không có cái mệnh kia.

Thứ các nàng không thể có được, nhưng có người lại có được nó.

Một nam nhân mà trong mắt hắn chỉ có mình nàng, nàng cũng có thể biết được gương mặt của hắn như thế nào qua lớp trang dung kia, một thân giá y cũng tuyệt đối có thể xứng với bốn chữ độc nhất vô nhị.

Nhưng các nàng cũng chỉ có hâm mộ, chứ không hề ghen tị.

Các nàng không thể gánh nổi quốc gia đại sự, không dám cầm lấy dao phẫu thuật trị bệnh cứu người, các nàng cũng không có khí thể để ổn định được một quốc gia. Càng đừng nói có thể dứt khoát buông bỏ quyền hành tối cao trong tay, quyết đoán trao lại quyền lực cho hoàng tộc.

Chỉ vì chút quyền lực nơi hậu trạch các nàng đã có thể đấu đến ngươi chết ta sống, huống chi là quyền thế có thể mang đến phú quý ngập trời cho bản thân và cho gia tộc của mình.

Nhưng Trang Thư Tình có thể làm được, từ một vị giám quốc cao cao tại thượng, vô thanh vô thức trở lại thanh một vị đại phu, nàng chuyển hoán vô cùng thành thạo.

Nghe nói, nàng còn có thể dạy cho thái tử đạo trị quốc. Mà các nàng, ngay cả khiến con trai của mình ít đi gây chuyện thị phi cũng làm không được.

Cho nên, thứ Trang Thư Tình có được là do nàng có tư cách nhận lấy.

Các nàng có thể làm, chính là đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất của bản thân, hy vọng nàng có thể hạnh phúc.

Hy vọng sự thâm tình đong đầy trong mắt người nam nhân kia sẽ vẫn mãi thâm tình như thế, để nàng có thể mãi mãi tươi cười thoải ái như vậy.

Thang trời có ba trăm chín mươi chín bậc. Sau ba trăm chín mươi chín bậc là một cái bình đài rất lớn hướng thẳng lên trời.

Bước xong bước thứ chín mươi chín, Trang Thư Tình thở dài một ngụm khí, dùng thanh âm mà chỉ có người bên cạnh nghe thấy nói: “May mắn là ta thông minh, không mặc vào mũ phượng khăng choàng nặng nề, quả thật không biết sau này thái tử phi sẽ như thế nào sống sót qua.”

Bạch Chiêm quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, phảng phất như xuyên qua tấm khăn voan có thể nhìn thấy vẻ mặt giảo hoạt đắc ý của nàng.

Nàng mặc dù biết lễ tiết Đại Chu, nhưng quy củ của hoàng thất nàng lại không biết nhiều, hán cũng tận lực không để cho người khác nói với nàng những chuyện này, để nàng có thể tư do tự tại mà sống, không bị trói buộc quy củ.

Cho nên nàng cũng không biết, bước qua thang trời, hướng tới thiên thai là đặc ân chỉ có khi lập hậu mới có.

Mà hiện tai, vì Thư Tình, hắn mạnh mẽ đổi thành để trời cao làm chủ hôn cho hai người bọn họ.

Đồ tốt nhất trên đời, đãi ngộ tốt nhất trên đời, hết thảy những thứ tốt nhất, hắn đều muốn cho Hữu Phong, chỉ có nàng, cho dù nàng cũng không quá coi trọng nó.

Hắn muốn cho người trong thiên hạ biết được, Hữu Phong là người trên đầu quả tim hắn, hắn nguyện ý cho Hữu Phong hến thảy, hắn cũng có năng lực để cho nàng hết thảy.

Đi qua bước thứ hai trăm chín mươi chín.

Bước chân hai người mới hoãn lại.

Một người là bị mỏi chân, còn một người biết nàng bị mỏi chân.

”Mệt mỏi sao?”

Trang Thư Tình lắc đầu, “Vẫn tốt, khi biết phải đi chuyến này ta đã tập đi nhiều ở nhà, để bản thân có thêm khí lực, ngày quan trọng như vậy, ta không thể mất mặt.”

Trên thiên thai, bốn phía bố trí ánh sáng màu vàng, hoàng thượng một thân long bào, thái tử là chính trang trịnh trọng, có thể đồ án rồng phượng phức tạp, hai người đều cúi đầu nhìn về phía bọn họ chầm chậm bước đến.

Trong mắt Chu Tri Tiếu có kinh diễm, có ảm đạm, càng nhiều là, thoải mái, nữ tử như vậy, nếu đặt nàng vào chốn thâm cung, với nàng mà nói là một điều bất hạnh, so sánh như vậy, Bạch Chiêm mới là người thích hợp với nàng nhất.

Hắn có thể bảo vệ được nàng, có thể dung túng cho nàng giương cánh bay cao.

Thư Hàn tâm tâm niệm niệm luôn muốn có được tiền đồ tốt, muốn tỷ tỷ có thể cậy vào, mà hắn, cũng muốn vậy.

Sau này Thư Hàn có thể đứng được rất cao, không cần chức quan lớn bao nhiêu, chỉ cần để Chu Quốc trở nên cường đại, hắn sẽ không bị chèn ép, không cần Trang tỷ tỷ lại tham dự vào những chuyện này, kỳ thực nàng vô cùng không thích tham dự vào.

Đúng, hắn cũng muốn để bản thân có thẻ trở nên cường đại, nếu một ngày kia Bạch Chiêm phụ Trang tỷ tỷ, hắn nhất định sẽ khiến Bạch Chiêm hối hận.

Hoàng thượng vẫn nhìn hai người tiến đến, đột nhiên nói: “Tiếu Nhi, khâm thiên giám đã tính được ngày lành,trừ hôm nay ra thì mười hai tháng mười một năm nay cũng là một ngày rất tốt.”

Chu Tri Tiếu hé miệng, tâm tư của hắn, sợ là phụ hoàng cũng đã nhìn ra.

Cô nương Chúc gia hắn đã âm thầm gặp qua vài lần, quả thật xuất sắc như Trang tỷ tỷ nói, nếu như hắn đặt tâm tư lên người nàng, hẳn là… cũng sẽ nhận được tình cảm tương ứng, thậm chí là càng nhiều hồi báo.

Đây là người tốt nhất mà Trang tỷ tỷ đã lựa chọn cho hắn, nếu như bọn họ có thể hòa thuận, Trang tỷ tỷ khẳng định cũng sẽ cao hứng.

Nhưng vậy là đủ rồi.

“Đều do phụ hoàng làm chủ.”

Hoàng đế nghe xong lời này, tầm mắt liền rơi lên người hắn, ngữ khí vốn ấm áp càng trở nên ôn hòa.

“Trong nhiều người như vậy Trang Thư Tình chỉ lựa ra được một người tốt nhất, chắc chắn nàng là một người rất tốt, Thư Tình đã hao hết tâm tư cho con, ngày như vậy, con cũng nên chúc phúc cho nàng càng thêm chân thành hơn tất thảy những người khác mới đúng.”

“Vâng, phụ hoàng.” Nhìn người cách thiên thai chỉ còn mấy bước chân, thanh âm Chu Tri Tiếu phóng rất thấp, đủ để mình hắn mới có thể nghe, “Con còn muốn nàng có thể hạnh phúc hơn bất kì ai, nếu chúc phúc có thể mang lại hạnh phúc cho Trang tỷ tỷ, con nguyện ý toàn tâm chúc phúc nàng.”

Hoàng thượng rời tầm mắt khỏi hắn, cũng không nhiều lời nữa.

Chuyện cảm tình, nhiều hơn hay ít hơn cũng sẽ xuất hiện vấn đề, Thư Tình và Chiêm Nhi như vậy là vừa vặn tốt, bọn họ không dung được bất kỳ người nào nữa.

Ngày tháng ba, thường có gió lạnh.

Nhưng ngày hôm nay không chỉ mặt trời tốt, ngay cả gió cũng không có một ngọn, ở trên thiên thai, mặc một kiện áo choàng cũng không cảm thấy lạnh.

Hoàng đế nhịn không được nghĩ, mấy ngày nay đều chuẩn bị thành công như vậy, nếu như một đôi này về sau lại gặp phải bất hạnh thì quả không có thiên lý.

Rốt cuộc cũng bước đến bước cuối cũng, hơi thở Trang Thư Tình đã có chút hổn hển.

Bạch Chiêm vẫn một mực nắm tay nàng không chịu nới ra, đợi khi nàng trở lại bình thường hắn mới nắm nàng tiến lên, hai người cùng quỳ xuống trước mặt hoàng thượng, không chút do dự.

Một người cho dù trời đất cũng không quỳ, lại càng chưa từng quỳ xuống trước mặt phụ thân, nhưng cái quỳ này, hắn lại vô cùng cam tâm tình nguyện.

Ôn đức hiểu ý. Lập tức châm sáu nén hương cho Bạch công tử.

Bạch Chiêm chia ra ba nén đưa vào tay Trang Thư Tình.

Lễ bộ Thượng thư kém chút nữa cắn phải đầu lưỡi của hắn.

Lễ bộ đã tốn công chuẩn bị rất nhiều thứ, nhiều người như thể này cùng đọc một đoạn tế văn ngắn gọn để tạ ơn thiên địa cũng không dùng được!

Người đều đã quỳ xuống rồi, không phải là để bái thiên địa sao?

Tâm tình hoàng đế lại rất tốt, cao giọng cười nói: “Trực tiếp hành lễ đi.”

”Vâng.” Bành Thư Ngôn hắng giọng một cái, dùng một giọng hùng hậu đọc lên, người dưới thiên thai đều có thể nghe được thanh âm bắt đầu làm lễ. “Một lạy, hai lạy, ba lạy.”

Ôn đức đem sáu nén hương cắm vào lư hương.

”Đứng..”

Bạch Chiêm không giao nàng cho người khác, bản thân đứng dậy sau đó cũng vịn nàng đứng dậy.

Bành Thư Ngôn nhìn hoàng thượng, hoàng thượng khẽ gật đầu, hắn đành hắng giọng tiếp tục nói: “Đến giờ hành lễ, nhất bái thiên địa.”

Hai người vừa đứng vững lại quỳ xuống.

“Đứng... nhị bái cao đường.”

Hoàng đế cảm thấy mỹ mãn khi được nhi tử dập đầu, càng đới với con dâu này không thể vừa lòng hơn nữa.

“Đứng... phu thê giao bái.”

Trong ba lần bái lạy, chỉ có lần này Bạch Chiêm giao bái chân thành nhất

”Kết thúc buổi lễ!”

Lúc này, sắc trời đã nhem tối.

Chân trời có pháo hoa được phóng lên, pháo hoa của niên đại này rất thô sơ, không ra hình dạng gì, chỉ là phóng lên giữa trời, sau đó nở rộ.

Hôm nay, Trang Thư Tình nhìn không thấy, chỏ có thể nghe được tiếng vang, nhưng rất nhanh, hơn tám trăm mãnh thứ rống lên một tiếng, triệt để đè ép lại ấm thanh của pháo hoa.

Hổ gầm, sói tru, sư tử rống... Giao thoa xen lẫn, nối thành một mảnh, khí thế thiên thành.

“Chúng đúng thật là, không sợ hài tử bị kinh hách hay sao.”

Hoàng đế đứng dậy, độ cao này muốn nhìn xuống phía dưới sợ là nhãn lực của hắn không thể, nhưng ánh mắt bọn chúng có quang mang, hắn có thể dể dàng tìm được mục tiêu.

”Thư Tình, con có tâm.”

“Không biết hoàng thượng là đang khen con chuyện gì, nhưng ngày đó thật sự con không làm gì cả.”

Thấy nàng giả bộ hồ đồ, hoàng đế cũng không nói ra, quay đầu lại nhìn người đang che khăn voan đỏ, “Thiên địa cũng đã bái, có phải nên sửa miệng hay không?”

“... Phụ thân.”

“Tốt.” Một tiếng vang dội vô cùng, thật giống như hắn vẫn một mực chờ đợi một tiếng này vậy, bên kia vừa nói xong, bên này đã tiếp lấy lời.

Thái tử vừa cười vừa nói, “Phụ hoàng, Trang tỷ tỷ đều đã sửa miệng rồi, hồng bao của ngài đâu?”

“Cái này đương nhiên không thể thiếu.” Hoàng đế từ bên hông lấy ra một tấm hồng bao, rất mỏng, không biết bên trong là cái gì.

“Không cần nghĩ nhiều, chỉ là một tâm ngân phiếu thôi, hiện tại ngay cả quốc khố cũng không giàu có bằng con đâu, ta cũng phải lưu một phần tài sản cho Tiếu Nhi nữa, tiền tuyến còn đang đánh giặc…”

“Báo! Tiền tuyến đang cho người tới đây!”

Sao lại báo đến nơi này? Mấy người nhìn nhau, trong lòng đều có chút không hiểu.

Nếu là tin tức tốt cũng thôi, ngày vui sẽ càng thêm vui, nếu là tin tức xấu, vậy không phải là rủi ro sao?”

Hoàng thượng vẫn ngồi yên trên ghế nó: “Người ở nơi nào?”

“Người truyền tin đã hôn mê rồi, tin tức là do vi thần lấy được trên người hắn.” Thống lĩnh cám vệ quân Kim Qúy liếc mắt nhìn Trang tiểu thư, “Vi thần thấy là tin mừng, nên liền chủ trương đưa lên đây, thỉnh hoàng thượng xem qua.”

Tin mừng? Ôn Đức tiến lên tiếp nhận, cho dù chưa mở, trên phong thư quả thật có vẽ một đóa hồng mai.

Hoa mai có nghĩa là mở ra tin vui, cho nên trên từng bức tin mừng, đều sẽ vẽ một đóa hồng mai.

Hoàng đế nhìn quanh lá thư, nhanh chóng mở ra xem, ý cười trong mắt hắn lại càng nhiều, cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to, “ Thư Tình, con quả nhiên là phúc tinh của Đại Chu chúng ta, quân ta đại thắng, đã đoạt được lại phần đất bị chiếm đóng, khí thế rất mạnh, thừa thắng xông lên, ha ha ha, Từ tướng quân quả nhiên là gừng càng già càng cau, Tam Nhi cũng vô cùng anh dũng, lão thiên đối đãi không tệ với trẫm, cho trẫm một nhi tử tài năng ngập trời, lại có một con dâu tài giỏi. Về sau có các con làm hậu phương, Tiếu Nhi thủ ở triều đình, lão tam xung phong ngoài biên cương, Đại Chu lo gì không thịnh! Thiện, đại thiện! Dù cho hiện tại có chết, trẫm cũng sáng mắt!”

Chiến tranh kéo dài suốt mấy năm rốt cục cũng thắng trận, ai lại không hưng phấn.

Nhưng bởi vì chuyện này do có Trang Thư Tình sắp xếp, nàng lại càng chú ý. Cũng đã quên mất hiện tại trên đầu đang có khăn voan đỏ, nên do phu quân vén lên, nàng chỉ cảm thấy vướng bận, liền xốc lên hỏi, “Đoàn đội được cử thi quan sát chiến trận như thế nào? Có người tham chiến không? Trạng thái bọn họ như thế nào? Có bao nhiêu người lui bước? Có mấy người được khơi mào chiến ý? Có bao nhiêu người muốn trở về?”

Trên thiên thai yên tĩnh không một tiếng động, cả đám người nhìn về phía tân nương hồng y như lửa, trên mặt đỏ ửng kinh diễm.

Trang Thư Tình còn chưa ý thức được có cái gì không đúng, thấy bọn họ đều không nói chuyện nàng lại tiếp tục truy vấn, “Việc này là chủ ý của ta, một tay ta thức đẩy, tốt hay xấu cũng phải để ta biết.”

Hoàng đế nhìn về phía nhi tử, trên mặt hắn là cười rõ ràng, “Chiêm Nhi, hiện tại từ hôn có phải đã muộn rồi hay không?”

Bạch Chiêm nhẹ bẫng liếc mắt nhìn hắn, tiến lên đảo qua tin tức, trả lời vấn đề của Hữu Phong, “Người được cử đến xem có ba người tham chiến, không người nào lùi bước ngược lại còn bị khơi mào chiến ý, mong muốn được tham chiến, nhưng bị Từ Công Mậu áp chế lại.”

Nói xong liền đưa tin cho nàng.

Trang Thư Tình nhìn tin tức, cho dù là thư cung viết không thể rõ ràng như Chỉ Cố nói, nhất thời cao hứng vô cùng, “Xem đi, cho người đi xem chiến đoàn là một chủ ý không sai có phải không? Người muốn làm chủ chiến trường phải là người có tâm huyết, nổi lên chiến ý là chuyện tốt, hồi âm lại cho Từ tướng quân, nói hắn tiếp tục ổn định, vẫn chỉ để cho bọn họ ngồi xem, tiếp tục kích thích tâm huyết của bọn họ.”

“...” Ngày như vậy, nói những lời này thích hợp sao?

Không nhận được đáp lại, nàng ngẩng đầu lên nhìn Chỉ Cố, lại chỉ có thể nhìn ra ý cười trong mắt hắn, Trang Thư Tình mạc danh kỳ diệu lại tiếp tục cúi đầu coi tin nhắn một lần, nhưng đập vào mắt lại là mộtt màu hồng sắc, lúc này nàng mới nhớ ra, bây giờ nàng đang thanh thân!

Nàng là tân nương tử! Mới vừa rồi nàng còn đang hành lễ! Nàng hẳn là phải chờ đến lúc Chỉ Cố nhấc khăn voan lên mới đúng! Chứ không phải nàng tự ý kéo lên!

Trên đầu truyền đến động tĩnh, ngay sau đó, khăn voan đỏ lại được che tốt.

Bạch Chiêm ôm lấy nàng rời khỏi thiên thai, một phu một thê đi xuống dưới, gió nhẹ phả lên mặt, hồng y thật dài phiêu dật trong không trung.

“Chuyện này ngày mai nói tiếp cũng không gấp, hôm nay, trong mắt của nàng chỉ nhìn ta, trong lòng chỉ có ta là đủ.”

Trang Thư Tình vùi mặt vào vai nam nhân, chỉ có thể tự an ủi trong lòng mình rằng, hôm nay người ở trên thiên thai không nhiều lắm, mất mặt cũng… không tính lớn.

Xuống khỏi thiên thai, Bạch Chiêm cũng không đưa người và lại kiệu hoa, mà ôm nàng phi thân lên ngựa, hai người cùng cưỡi.

Kéo dây cương dục ngựa đi về phía trước.

Trần Nguyên vội vàng trấn an đám đông, hắng giọng cất cao nói: “Bạch phủ có chuẩn bị rượu, thỉnh chư vi đại nhân di giá.”

Ai dám không đi? Trần Nguyên tuyệt không lo lắng, hai năm trước Bạch phủ đã không cần phải nhìn sắc mặt người khác, Bạch phủ hiện tại càng mạnh hơn hai năm trước gấp mấy lần, có gì phải e ngại?

Tối nay bỏ lệnh cấm.

Bởi vì hôn sự này vô cùng được mọi người chú ý, toàn thành thắp đầy đuốc, chiếu cho kinh đô sáng như ban ngày.

Biết đôi tân nhân đã rời đi hoàng cung, đám người lại không tan ra, ngày hỉ của Bạch công tử, nếu không hồi Bạch phủ thì đúng là không nên.

Nghe thấy tiếng vó ngựa, lập tức liền nhìn thấy đôi nhân kia, bọn họ bây giờ vô cùng hấp dẫn tầm mắt mọi người.

“Chúc Bạch công tử, Trang tiểu thư tình cảm vĩnh cố, bạch đầu giai lão.”

Không biết là ai hô lên trước, một tiếng lại tiếp một tiếng, cuối cùng càng lúc càng lớn, tạo thành một thanh âm chỉnh tề hùng hậu, “Chúc Bạch công tử, Trang tiểu thư tình cảm vĩnh cố, bạch đầu giai lão.”

Mãnh thú bị kích thích, lại một lần nữa rống lên, trong lúc nhất thời toàn bộ kinh thành náo nhiệt vô cùng.

Nếu không phải tuấn mã hai người đang cưỡi là mã vương Bạch Chiêm tự mình thu phục nhiều năm trước, hơn nữa Trang Thư Tình cũng rất trấn định, sợ là đã sớm thoát ly khỏi khống chế.

Hướng tả quay đầu nhìn công tử,thả chậm bước chân.

Bạch Chiêm cho dù lãnh tâm lãnh tình, nhưng khi thấy hôn sự của hắn và Hữu Phong được nhiều người chúc phúc như vậy vẻ mặt hắn cũng không khỏi nhu lại mấy phần, nhìn khắp nơi nói lời cảm tạ.

Như vậy càng khiến cho mọi người thêm hăng hái, tiếng la càng thêm vang dội.

Trang Thư Tình chôn bả đầu vào trong lòng Chỉ Cố, cảm động và cao hứng vô cùng.

Thời khắc này đủ để khiến lòng người khắc sâu nhiều năm.

Có lẽ về sau càng sẽ có trường hợp náo nhiệt hơn xảy ta, nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng rằng, không ai có thể nhận được nhiều thật tâm chúc phúc của bọn họ như vậy, đồng tâm được như vậy.

Đội ngũ mang theo tràn ngập chúc phúc tiến vào Bạch phủ.

Bạch Chiêm ôm người bước qua chậu than, trực tiếp tiến nhập tân phòng, cất bước tới chiếc giường được phủ đầy long nhãn hoa sinh.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, như là chỉ có hai người tồn tại, Trang Thư Tình vẫn luôn che khăn voan đỏ, tầm mắt bịn cản trở rất không thoải mái.

Chưa đợi nàng oán giận, trước mắt liền rực sáng.

Trang Thư Tình ngẩng đầu, chống lại tầm mắt ôn nhu của nam nhân, không hề bủn xỉn cho hắn một nụ cười đẹp nhất.

“Ta có xinh đẹp không?”

Bạch Chiêm cúi đầu hôn lên mắt nàng, “Rất đẹp.”

Trang Thư Tình ngượng ngùng nắm lấy giá y, “Ta chỉ vẽ giá y, là do tú nương trong cung làm ra, ta có thể cầm dao phẫu thuật, nhưng thêu thùa lại rất kém, chàng không thể ghét bỏ ta.”

“Không chê, nàng có làm không được cũng không sao.” Nhìn ra bên ngoài, Bạch Chiêm cọ cọ cái trán của nàng, thấp giọng nói: “Ta đi ra ngoài trước, một lát nữa sẽ có tôn thất phu nhân đến đây nói chuyện với nàng, còn có vị cô nương Chúc gia kia nữa, không cần khách khí với các nàng, muốn nói thế nào thì nói như vậy, không cần ủy khuất bản thân, có được không?”

“Có khi nào ta để bản thân chịu thiệt chưa?” Trang Thư Tình đẩy đẩy hắn, “Chàng đi đi.”

Bạch Chiêm vừa mới đi, Thanh Phong liền bưng một chén rượu ngọt tiến đến, Nam Châu cầm lấy điểm tâm trong tay nàng, “Tiểu thư, ngài uống chút nước cho ấm áp.”

Trang Thư Tình đã sớm đói bụng, nhân dịp người còn chưa đến, liền ăn sạch những thứ này.

Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, nha hoàn nhanh chóng thu thập sạch sẽ, Trang Thư Tình lau khóe miệng một chút, tư thái đã chuẩn bị xong, vô cùng đoan trang.

Trong các vị tôn thất phu nhân, người có thân phận cao nhất là Nhạc vương phi, tất nhiên là người đi phía trước.

Trang Thư Tình rất rõ ràng, người nàng cần coi trọng, cũng chỉ có một vị này, những người khác, nàng thật không để vào mắt.

Nhạc vương phi đúng là một người trí tuệ, nói chuyện cũng rất ôn nhu, những người khác lại càng không dám làm khó dễ, chỉ biết nói lời dễ nghe.

Trang Thư Tinh cũng trả lời hai câu, sau đó ngừng một lát, tuy rằng không rõ thân phận nhưng cũng ngầm để Chu Mạn Dao tiến lại gần nàng một chút.

Ánh mắt Nhạc vương phi lóe lên, không nói chuyện nữa.

Bên trong tất cả nữ quyến của hoàng thất, người có phân lượng nhất là Trang Thư Tình.

Vào trường hợp này nàng lại gọi Chúc Mạn Dao tiến đến, rõ ràng là có ý muốn cho nàng làm chỗ dựa, kết hợp với tin tức gần đây nhất, không còn nghi ngờ gì nữa, Chúc Mạn Dao này sẽ là thái tử phi.

Chúc Mạn Dao cũng không có cảm thấy an tâm như trên mặt nàng thể hiện, nàng chỉ đang cố gắng khiến bản thân tỏ ra thản nhiên.

Trang tiểu thư là người mà nàng kính nể nhất ngoại trừ cha mẹ ra, đừng nói đến việc cùng trò chuyện với Trang tiểu thư trong lúc này, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa nàng sẽ không chối từ.

“Nghe nói muội có học chút công phu, ngay cả học thức cũng không kém, về sau nếu không ngại thì học thêm cả quy củ đi, nói không chừng sau này sẽ cần.”

Chu Mạn Dao không ngốc, bằng không sẽ không phải là người được Trang Thư Tình lực chọn, ý tứ trong lời nói có nghĩa là…

Trang Thư Tình vỗ vỗ tay này, “Ta rất thích tính cách của muội, hi vọng sau này muội vẫn có thể bảo trì được tâm tính như cũ.”

Nến đỏ mới cháy được một nửa, làm nổi bật một mảng mông lung trong phòng, ngay cả vẻ mặt hắn cũng càng có vẻ nhu hòa.

Trên đời này, đại khái không người nào so với nàng càng có thế biết được trái tim bên trong vẻ bề ngoài lạnh lùng ấy có bao nhiêu mềm mại, những việc hắn làm có thể khiến lòng người có bao nhiêu ấm áp, đương nhiên, cũng không có người nào càng yêu nàng nhiều hơn hắn.

Bạch Chiêm đang suy nghĩ gì đó, chậm rãi đi về phía nàng.

Hắn biết không thể gạt được Thư Tình, cho dù hắn có thả nhẹ bước chân như thế nào cũng không thể gạt được, hắn từng hỏi nàng vì sao lại có thể phát hiện được hắn nhanh như vậy, nàng nói, nàng nhận thấy hơi thở của hắn.

Đáp án này, khiến chó hắn vui vẻ hơn bất kỳ lúc nào.

“Toàn thân đầy mùi rượu, nước đã chuẩn bị tốt, nhanh đi tắm đi.”

Trang Thư Tình đứng dậy, đi đến trước tử quần áo lấy trung y ra cho hắn, “Nhanh đi, không có nha hoàn hầu hạ chàng đâu, về sau cũng không có, tự mình làm đi.”

Bạch Chiêm hôn hôn nàng, nghe lời đi tắm rửa.

Trang Thư Tình nhìn vè phía giường, trong lòng cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài của nàng.

Đi đến bên giường ngồi xuống, đầu giường đặt một cái hộp, không cần mở ra nàng cũng biết bên trong là cái gì.

Là thứ đại biểu cho trinh tiết, không biết sẽ thu đến chỗ nào, cũng không thể mang vào trong cung đi? Hay là tự mình thu hồi? Nghĩ ngợi lung tung một lát, cũng không có đáp án nào có thể khiến nàng an tâm.

Một bàn tay cầm lấy chiếc hộp ném đi thật xa, “Chúng ta không cần cái này.”

Tắm nhanh như vậy? Trang Thư Tình trừng mắt nhìn hắn, trong lòng nàng âm thầm dùng sức vỗ tay, nhưng mà, “Sáng mai ma ma trong cung sẽ đến thu, làm sao bây giờ?”

“Hết thảy của nàng đều là của ta, ai dám có tư cách thu?

Khí phách! Nàng thích! Trang Thư Tình dùng sức gật đầu, “Là của chàng, thứ này đưa cho người khác ta cũng cảm thấy kỳ quái.”

Bạch Chiêm ngồi xuống bên người nàng, ôm người vào trong lòng, “Hữu Phong, Hữu Phong, có thể lấy nàng làm vợ, cuộc đời này Bạch Chiêm ta sống không uổng.”

“Có thể gặp được chàng, có thể gả cho chàng làm vợ, là phúc phận của Trang Thư Tình ta.” Trang Thư Tình cọ cọ lồng ngực của hắn, “Chỉ Cố, ta thật may mắn khi có cơ duyên đi đến thế giới này, thế giới mà ta sinh ra kia, nguồn gốc của ta rõ ràng là ở nơi đó, nhưng ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng, nghĩ muốn điên rồi vậy, sau khi an bày xong tất cả, ta thậm chí nghĩ, có phải hay không nếu như ta chết đi, nói không chừng hồn phách của ta sẽ trở về nơi này, nói không chừng sẽ còn một chút khả năng…”

Bạch Chiêm cũng nghĩ tới hơn mười ngày mà Hữu Phong nằm mơ, đó là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, hắn nếm trải được tư vị của sự sợ hãi tột độ.”

Không dám ngủ, không dám suy nghĩ, không dám rời đi nửa bước, ngay cả nháy mắt cũng không muốn, chỉ sợ bản thân sơ xảy sẽ bỏ qua một chút động tĩnh của nàng.

Chỉ cần nghĩ đến những ngày này, tim của hắn liền đập gia tốc, phải tận mắt nhìn thấy người mới có thể an tâm.

Hắn sợ hãi mất đi một người đến như vậy.

Bạch Chiêm hôn hôn vầng trán của nàng, mi tâm, khóe mắt, chóp mũi. Cuối cùng là miệng.

Tiếng nước giao hòa khiến cho không khí trở nên gợn sóng.

“Hữu Phong, Hữu Phong,...”

Trang Thư Tình ôm lấy cổ hắn, triển khai thân thể của mình, hoàn toàn mở rộng thể xác và tinh thần của nàng đối với nam nhân này.

Màn nhẹ buông, không khí càng thêm nóng rực.

Ánh nến lay động, cảnh xuân mở ra.

Sau khi cảm nhận được khoái nhạc cực hạn, Trang Thư Tình nghĩ, tám thế trước nàng khẳng định đã đầu thai làm người lương thiện, cho nên mới có thể sống nhiều thêm một thế, mới có thể nhận được toàn bộ cảm tình của nam nhân này, có được giấc mộng của hầu hết mọi nữ nhân, làm những chuyện ngay cả nghĩ các nàng cũng không dám nghĩ.

Cỡ nào may mắn.

Cả đời của nàng vẫn còn rất rất dài, cho dù là gặp phải biến cố nào, nàng nghĩ là nàng đều có đủ dũng khí để đối mặt

“Chỉ Cố, chàng có muốn mãi mãi ở cùng với ta hay không? Không thể đi trước ta, không thể coi trọng người khác, nhất định không thể, có biết không, ta sẽ thương tâm mà chết.”

Bạch Chiêm nhìn về phía Hữu Phong, trên mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt nàng lại rất sáng, “Hữu Phong, chúng ta dắt tay đến già, sinh cùng sinh, chết cùng huyệt.”

Trang Thư Tình cười đến chân mày cong cong, nam nhân này, tuy rằng hắn không biết lãng mạn là gì, nhưng lời nói ra lại là lời động lòng người nhất, “Ừm, chúng ta sinh cùng sinh, chết cùng huyệt.”

Chính văn xong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện