Ác Bá

Chương 150: Một khúc ca kinh ngạc bốn phương (hạ)



Lúc này một nữ sinh viên chen chúc khó khăn đi tới, khi đến bên cạnh Trương Tiêu Đình nhíu đầu lông mày, trên mặt ghế ngồi vốn dĩ không lớn thật giống như một con gấu chó ngồi trên bàn, ngay cả lối đi đều chiếm hết.

- Vị bạn học này, xin bạn nhường mộ chút được không? Mình muốn đi qua.

Nữ đồng học lễ độ nói với Trương Tiêu Đình.

Mặt Trương Tiêu Đình một thoáng đã đỏ, thật giống như mông con khi hình chữ thiên, trong hồng lộ ra tím, trong tím lộ ra đen, đặc biệt giống rau chua ngăm giấm.

-Q.. u… a

Sinh viên nữ ở phía trước nhúc nhích, Trương Tiêu Đình chưa nhường lối, mặt cô ta có chút đỏ. Đợi một lát nhìn Trương Tiêu Đình liên tục nói rất nhiều chữ qua, giãy dụa tới lui cũng chịu đứng lên nhường lối, mặt của cô ta thoáng chút đã đỏ đậm, vẫn cho rằng gặp phải người tính tán tỉnh trong lời đồn.

- Bạn nhường lối được hay không?

Sinh viên nữ thấy y còn nhăn nhó giẫy dụa tại chỗ, không khỏi có chút tức giận.

- Q…u…a qua không được a!

Trương Tiêu Đình cuối cùng nói được toàn bộ, Cường Tử cười phì một tiếng.

- Bạn đứng lên cô ta không qua được hay sao?

Cường Tử vừa cười vừa nói.

Trương Tiêu Đình vỗ đầu sực tỉnh, khẩn trương đứng lên nhường sinh viên nữ đi qua. Sinh viên nữ nói tiếng cảm ơn, đi qua được một đoạn nhịn không được quay đầu liếc nhìn Trương Tiêu Đình, chỉ thấy kẻ kia chăm chú nhìn cặp mông của cô ta nói:
- Mỹ… Mỹ… Mỹ…

Nữ đồng học nói thầm một câu:
- Đồ lưu manh!
Xoay người rời đi.

Lúc này Trương Tiêu Đình mới nói xong:
- Không có gì!

Lúc này chính là đại biểu tân sinh viên đang phát ngôn, Cường Tử nghiêng tai nghe, không có ý mới gì cũng cho nó trôi qua. Nói chuyện trên dài không có gì khác nhau ngàn lần như một, cảm ơn cái này cảm ơn cái kia, cũng không biết anh ta cảm tạ những người đó trừ cha mẹ ai cho anh ta ăn cơm, hay là thêm điểm cho anh ta khi thi đại học.

Nói thật nghe nói chuyện phía trên, thật đúng không bằng nghe Trương Tiêu Đình hồ ngôn loạn ngữ còn hay hơn.

Trương Tiêu Đình:
- Bạn chưa đi qua Sơn Đông của chúng tôi coi như là đáng tiếc, mình nói với bạn nha, hồi trước ở Sơn Đông chúng tôi đúng là xảy ra việc lớn. Trên một cái hải đảo nhỏ bên trong lãnh địa Sơn Đông chúng ta, rõ ràng không biết từ khi nào bị rất nhiều quỷ Nhật Bản lén lút chiếm lấy! Về sau hai bang đảng xã hội đen sống mái với nhau trên hải đạo, khi đó mới phát hiện phía trên đảo không ngờ cắm quốc kỳ Nhật Bản! Bạn nói đáng hận hay không?! Lúc ấy mình nghe nói giận dữ muốn giết… giết…giết…

Cường Tử nghiêng người, một sinh viên nữ từ nơi đó đi qua. Sinh viên nữ cười cảm ơn với Cường Tử, nhìn thấy Trương Tiêu Đình vội vàng đứng lên trong miệng không ngừng nói:
- Ngốc… ngốc… ngốc…

- Có bệnh à!

Sinh viên nữ hung hăng thấp giọng nói một câu, sau đó bước nhanh đi qua.

Trương Tiêu Đình không ngờ có mắt không tròng ngồi xuống bình thường, lập tức không hề nói lắp.

- Giết đua đến Nhật Bản, giết đến Tokyo!

Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Rất tốt!

- Bạn không biết, cũng bởi vì chuyện này hải quân Nhật Trung khai chiến! Hải quân của nước chúng ta từ sau cuộc hải chiến Giáp Nhọ rốt cuộc hãnh diện một lần, thoáng cái xoá sạch một hạm đội hạng trung của lũ quỷ nhỏ! Thật uy võ!

Trương Tiêu Đình dùng sức khua tay nói.

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói vô cùng êm ái trên khan đài chính:
- Kế tiếp là thời gian biểu diễn tiết mục văn nghệ, tất cả tiết mục đều là do tân sinh viên chuẩn bị tỉ mỉ tiến hành, tôi tin tưởng chúng ta hôm nay đều sẽ mở rộng tầm mắt bõ công một chuyến, bởi vì tôi thấy giới tân sinh viên nay đều đặc biệt lợi hại!



- Thí dụ như trong giới tân sinh viên này có một bạn học tên gọi Lâm Cường, hắn vốn là học sinh lớp khối cấp ba. Nhưng sau vượt cấp tham gia kỳ thi đại học, không ngờ lấy được đầu bảng khoa học tự nhiên thành tích huy hoàng như vậy, đây là việc không thể suy nghĩ nghi ngờ nhiều a! Từ trên người anh ta chúng ta chó thể nhìn ra bản lĩnh của giới tân sinh viên nay cứng cáp đến cỡ nào!

Người nói chuyện trên đài chính là dẫn chương trình Mộc Vãn Đình.

Cô ta dưới sự phụ trợ của váy áo hợp thời trang có vẻ càng phát ra vẻ xinh đẹp thoát tục, duyên dáng thanh nhã.

- Tất cả muốn làm quen quen biết một chút với bạn học Lâm Cường hay không?

Mộc Vãn Đình ở trên đài hỏi.

Phía dưới vang lên một mảnh tiếng hô.

- Muốn!

Không ngờ nữ sinh chiếm đa số.

Cường Tử thầm nói:
- Mẹ nó, đều là lừa gạt!

- Tốt lắm, bây giờ xin mời bạn học Lâm Cường lên đài để biểu diễn tiết mục đầu tiên cho chúng ta, tiết mục tên là… Giữ bí mật nha. Tiếp theo xin mời đồng học Lâm Cường vì tất cả bày ra tài nghệ của bạn!

Dưới đài một mảng tiếng cười và tiếng vỗ tay, Mộc Vãn Đình lượn lờ xuống đài.

Cường Tử đứng lên sửa soạn quần áo một chút, nói với Trương Tiêu Đình cả mặt trợn mắt há mồm nhìn mình.
- Thực xin lỗi, mình xin lỗi không tiếp được trong chốc lát.

Khi đi qua trước sân khấu. Cường Tử cúi người cháo hỏi những người lãnh đạo đang ngồi. Sau đó hắn đi đến một nữ đồng học ôm đàn ghi-ta nhẹ giọng hỏi:
- Bạn học, cô chuẩn bị tiết mục gì?

Sinh viên nữ bị hỏi bất thình lình thoáng chốc đã đỏ mặt lên, cô ta có chút ngượng cúi đầu xuống nói:
- Đàn hát bài Trên con đường về quê đó.

- Biết hát bài ca chặt cây không?

Cường Tử mỉm cười hỏi.

- Biết mấy đoạn…

Cô gái có chút không biết làm sao, cô ta theo phản xạ trả lời.

- Hoa nhi thì thế nào?

- Được!

Cô gái đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Cường Tử lập tức cười một tay kéo cô gái ngượng ngùng, vừa đi vừa nói:
- Mình đàn, bạn hát, mình hoà thanh với bạn.

Cũng mặc kệ cô gái vẻ mặt kinh ngạc kỳ dị, Cường Tử kéo tay cô gái đi thẳng lên sân khấu. Dưới sự soi mói của trên ngàn ánh mắt hắn thong dong đẩy cái ghế, sau đó nhận đàn ghi-ta từ trong tay cô gái đã ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ôn hoà vui vẻ hỏi cô gái:
- Có thể bắt đầu được hay chưa?

Cô gái nhìn thấy sự động viên trong trong vẻ mặt và đôi mắt thanh tịnh của Cường Tử, không biết từ nơi nào dấy lên một cỗ dũng khí. Sau khi hít thở thật sâu hai lần cô ta dùng sức gật nhẹ đầu, một bộ tóc dài lập tức bay múa vài cái từ trên xuống dưới.

Cường Tử gẩy nhẹ đàn ghi-ta, tiếng nhạc nhẹ nhàng tao nhã.

- Những bông hoa kia mảng tiếng cười kia khiến cho tôi nhớ đến anh.

Sinh mạng của tôi mỗi góc lặng lẽ vắng lặng để tôi mở ra

Tôi từng cho rằng tôi sẽ mãi mãi giữ bên cạnh anh

Hôm nay chúng ta đã rời đi ở biển người mênh mông

Bọn họ đều già rồi a?!

Bọn họ ở nơi nào nha?!

Chúng ta đã riêng phần mình chạy đến vách núi như thế

A … muốn nàng.

A… Nàng còn đang mở sao?

A… Đi nha!


Thật sự đã khiến cho Cường Tử bất ngờ chính là, giọng hát cô gái không ngờ êm ái như vậy. Hơi hơi có chút khàn khàn, lại thanh khiết như nước suối. Nhạc nền đàn ghi-ta mượt mà hơn nữa tiếng ca cô gái như âm thanh của thiên nhiên kỳ ảo uyển chuyển, hơn nữa Cường Tử vốn thích hợp với giọng ca hơi chút thanh trầm của bài hát này hoà thanh với cô ta, quả thực chính là sự hưởng thụ của thính giác! Hai người tuy rằng là tạm thời tổ hợp, nhưng lại không chút nào không lưu loát! Xoay tròn như ý, hồn nhiên thiên thành!

Một khúc ca đã dứt, toàn trường yên lặng sau mười mấy giây cũng không biết là người mạnh mẽ nào đứng lên trước rống lên từ trong cổ họng.

- Hay lắm!

Tiếng vỗ tay như sấm động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện