Thông tin truyện
Đại Kiếp Chủ

Đại Kiếp Chủ
Quá hay
Đánh giá:
8
/10
từ 5
lượt
Tiết tử:
"Đại kiếp nạn kéo dài chín nguyên hai ngàn chín trăm chín mươi năm mùa xuân, dị động xảy ra tại Ma Uyên ở Tây Hoang, sinh linh hắc ám một lần nữa tiến vào càn quét nhân gian, tàn sát sinh linh, tu sĩ tiền bối cầm kiếm dấn thân vào hoang nguyên, chiến đấu kịch liệt mười năm, cuối cùng cũng xua đuổi được sinh linh hắc ám về lại Ma Uyên, trả lại sự yên bình cho trời đất!"
"Lịch sử mênh mông, chính đạo trường tồn, đặc biệt lập nên những tấm bia này, tế bái anh linh của các tiền bối!"
"Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thượng Thanh tiên tổ Thần Du tông chủ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thánh nữ đảo Vong Tình Bích Lạc tiên tử, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Đại Thiên ma tông Thái Tuyên ma tổ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Cửu Trọng Thiên đế Huyền Cổ chí tôn, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Côn Lôn chiến tiên tử Đồng Võ Thánh, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền đô, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"..."
"..."
Trời chiều vẫn còn dư một vệt treo trên chân núi nhưng giữa đất trời đã nhuốm vẻ nặng nề, trên quảng trường mang phong cách cổ xưa và trống trải bóng của những tấm bia đá màu xanh trải dài bất tận bị một luồng ánh chiều tà cuối cùng kéo ra rất dài, xen lẫn vào nhau như bóng tối vô tận vậy!
Tấm bia vô cùng cứng rắn, huyền thạch vạn năm không tổn hao gì, mà chữ trên bia rõ ràng được viết bằng máu.
Nội dung rất đơn giản, số chữ ít ỏi, hết nét là ngừng.
Nhưng có rất nhiều bia, trải dài ra xa, từng tấm trong tấm, kéo dài về nơi sâu nhất của núi thần.
Mỗi một tấm bia đều đại diện cho vô số sinh mệnh đã kết thúc!
Từ khi đại kiếp nạn Ma Uyên bắt đầu xuất hiện tới nay, cứ ba ngàn năm là thế gian này sẽ gặp phải một trận tai họa lớn kéo dài liên tục hơn mười năm, cứ ba ngàn năm đều có vô số người vẫn lạc trên vùng đất Tây Hoang vốn đã thấm đẫm máu tươi ấy. Họ hoặc là bất thế tiên tôn, hoặc là kỳ tài kiệt xuất, hoặc là tiên môn đại thánh có đức cao vọng trọng, hoặc là ma tông lão quái mang tiếng xấu, nhưng cuối cùng lại vì một mục đích giống nhau mà vẫn lạc trước Ma Uyên đó, một thân tu vi tan thành mây khói, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia!
"Hơn ba nghìn năm trước, sức mạnh của giới tu hành đạt tới đỉnh, Nguyên Anh vô số, Hóa Thần xuất hiện lớp lớp, Đại Thừa thượng tiên không dưới mười người!"
"Nhưng sau khi tai họa lớn mười năm kia tiến đến, đừng nói đến Hóa Thần, Đại Thừa, dù là Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ còn lại mấy người ít ỏi..."
"... Vô số tiên tổ, vô số tiền bối, đều vẫn lạc trong mười năm ấy!"
"Cái chết của bọn họ trong mười năm ấy, đổi được sự sống của chúng ta suốt ba ngàn năm!"
Một vị lão giả mặc áo choàng màu trắng, ngón tay chậm rãi lướt qua mép bia, chậm rãi xoay người lại, ở trước mặt lão chính là một loạt thanh niên mang vẻ mặt cương nghị, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt của lão quét qua những người trẻ tuổi ấy, giọng nói thấp xuống, nhưng dường như lại thêm một loại sức mạnh vô hình: "Rất nhanh thôi, nên đến lượt chúng ta đi chết, đổi lấy sự sống của những người đời sau rồi!"
Nghe lời nói nặng nề của lão giả, một chúng tu sĩ đang đứng ở đây, sắc mặt ai cũng có vẻ khá ngưng trọng...
Noi theo tiền bối rải máu của ta,bảo vệ nhân gian, đây vốn là một đạo lý hiển nhiên....
Nhưng kiếp nạn lớn lần này, bọn họ thật sự có thể chống cự được không?
Ba trăm năm trước, một trận đại loạn trên đỉnh núi Côn Lôn thật sự đã khiến tu hành giới này tổn thất quá nhiều chiến lực mạnh mẽ...
"Ta biết, các ngươi không có nhiều lòng tin về trận chiến này..."
Lão giả dường như nhìn ra suy tư trong đáy lòng của bọn họ, thấp giọng thở dài: "Vốn dĩ lần này, chúng ta có đủ sức mạnh để cam đoan có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đại kiếp nạn này, tuy nhiên ba trăm năm trước các cao thủ của tứ đại tiên môn, tam đại ma tông, cùng với truyền nhân Đan, Khí, Phù, Trận, có thể nói là hơn bảy thành cao nhân của tu hành giới đã tề tụ trên đỉnh núi Côn Lôn tìm kiếm một loại phương pháp có thể hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn nhưng bế quan mười năm, cuối cùng một hồi đại loạn đã khiến không ai trong số họ còn sống..."
"Nhưng chúng ta vẫn có hy vọng!"
Lão giả ngẩng đầu lên, ánh mắt từ tốn đảo qua mọi người: "Tục truyền rằng họ đã thành công, phương pháp mà họ dùng thời gian mười năm của mình để tìm hiểu nghiên cứu ra đã được ghi lại trong một quyển kinh văn tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, chỉ cần có thể tìm được quyển “Đạo Nguyên Chân Giải” ấy là chúng ta có thể lợi dụng phương pháp bên trong, chẳng những có thể chống đỡ được đại kiếp nạn mà còn có hy vọng hóa giải nó vĩnh viễn!"
Những lời này khiến bầu không khí xung quanh chìm vào yên tĩnh, cực kỳ ngưng trọng, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cuồng nhiệt!
"Tu chân giới không thể kết thúc ở trong tay chúng ta được, dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được bộ kỳ thư đó!"
"Xá bỏ thân này, chống cự đại kiếp..."
"Hoặc thành ma dưới kiếp nạn, hoặc độ kiếp làm thần tiên!"
"Đại kiếp nạn kéo dài chín nguyên hai ngàn chín trăm chín mươi năm mùa xuân, dị động xảy ra tại Ma Uyên ở Tây Hoang, sinh linh hắc ám một lần nữa tiến vào càn quét nhân gian, tàn sát sinh linh, tu sĩ tiền bối cầm kiếm dấn thân vào hoang nguyên, chiến đấu kịch liệt mười năm, cuối cùng cũng xua đuổi được sinh linh hắc ám về lại Ma Uyên, trả lại sự yên bình cho trời đất!"
"Lịch sử mênh mông, chính đạo trường tồn, đặc biệt lập nên những tấm bia này, tế bái anh linh của các tiền bối!"
"Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thượng Thanh tiên tổ Thần Du tông chủ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thánh nữ đảo Vong Tình Bích Lạc tiên tử, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Đại Thiên ma tông Thái Tuyên ma tổ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Cửu Trọng Thiên đế Huyền Cổ chí tôn, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Côn Lôn chiến tiên tử Đồng Võ Thánh, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền đô, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"..."
"..."
Trời chiều vẫn còn dư một vệt treo trên chân núi nhưng giữa đất trời đã nhuốm vẻ nặng nề, trên quảng trường mang phong cách cổ xưa và trống trải bóng của những tấm bia đá màu xanh trải dài bất tận bị một luồng ánh chiều tà cuối cùng kéo ra rất dài, xen lẫn vào nhau như bóng tối vô tận vậy!
Tấm bia vô cùng cứng rắn, huyền thạch vạn năm không tổn hao gì, mà chữ trên bia rõ ràng được viết bằng máu.
Nội dung rất đơn giản, số chữ ít ỏi, hết nét là ngừng.
Nhưng có rất nhiều bia, trải dài ra xa, từng tấm trong tấm, kéo dài về nơi sâu nhất của núi thần.
Mỗi một tấm bia đều đại diện cho vô số sinh mệnh đã kết thúc!
Từ khi đại kiếp nạn Ma Uyên bắt đầu xuất hiện tới nay, cứ ba ngàn năm là thế gian này sẽ gặp phải một trận tai họa lớn kéo dài liên tục hơn mười năm, cứ ba ngàn năm đều có vô số người vẫn lạc trên vùng đất Tây Hoang vốn đã thấm đẫm máu tươi ấy. Họ hoặc là bất thế tiên tôn, hoặc là kỳ tài kiệt xuất, hoặc là tiên môn đại thánh có đức cao vọng trọng, hoặc là ma tông lão quái mang tiếng xấu, nhưng cuối cùng lại vì một mục đích giống nhau mà vẫn lạc trước Ma Uyên đó, một thân tu vi tan thành mây khói, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia!
"Hơn ba nghìn năm trước, sức mạnh của giới tu hành đạt tới đỉnh, Nguyên Anh vô số, Hóa Thần xuất hiện lớp lớp, Đại Thừa thượng tiên không dưới mười người!"
"Nhưng sau khi tai họa lớn mười năm kia tiến đến, đừng nói đến Hóa Thần, Đại Thừa, dù là Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ còn lại mấy người ít ỏi..."
"... Vô số tiên tổ, vô số tiền bối, đều vẫn lạc trong mười năm ấy!"
"Cái chết của bọn họ trong mười năm ấy, đổi được sự sống của chúng ta suốt ba ngàn năm!"
Một vị lão giả mặc áo choàng màu trắng, ngón tay chậm rãi lướt qua mép bia, chậm rãi xoay người lại, ở trước mặt lão chính là một loạt thanh niên mang vẻ mặt cương nghị, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt của lão quét qua những người trẻ tuổi ấy, giọng nói thấp xuống, nhưng dường như lại thêm một loại sức mạnh vô hình: "Rất nhanh thôi, nên đến lượt chúng ta đi chết, đổi lấy sự sống của những người đời sau rồi!"
Nghe lời nói nặng nề của lão giả, một chúng tu sĩ đang đứng ở đây, sắc mặt ai cũng có vẻ khá ngưng trọng...
Noi theo tiền bối rải máu của ta,bảo vệ nhân gian, đây vốn là một đạo lý hiển nhiên....
Nhưng kiếp nạn lớn lần này, bọn họ thật sự có thể chống cự được không?
Ba trăm năm trước, một trận đại loạn trên đỉnh núi Côn Lôn thật sự đã khiến tu hành giới này tổn thất quá nhiều chiến lực mạnh mẽ...
"Ta biết, các ngươi không có nhiều lòng tin về trận chiến này..."
Lão giả dường như nhìn ra suy tư trong đáy lòng của bọn họ, thấp giọng thở dài: "Vốn dĩ lần này, chúng ta có đủ sức mạnh để cam đoan có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đại kiếp nạn này, tuy nhiên ba trăm năm trước các cao thủ của tứ đại tiên môn, tam đại ma tông, cùng với truyền nhân Đan, Khí, Phù, Trận, có thể nói là hơn bảy thành cao nhân của tu hành giới đã tề tụ trên đỉnh núi Côn Lôn tìm kiếm một loại phương pháp có thể hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn nhưng bế quan mười năm, cuối cùng một hồi đại loạn đã khiến không ai trong số họ còn sống..."
"Nhưng chúng ta vẫn có hy vọng!"
Lão giả ngẩng đầu lên, ánh mắt từ tốn đảo qua mọi người: "Tục truyền rằng họ đã thành công, phương pháp mà họ dùng thời gian mười năm của mình để tìm hiểu nghiên cứu ra đã được ghi lại trong một quyển kinh văn tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, chỉ cần có thể tìm được quyển “Đạo Nguyên Chân Giải” ấy là chúng ta có thể lợi dụng phương pháp bên trong, chẳng những có thể chống đỡ được đại kiếp nạn mà còn có hy vọng hóa giải nó vĩnh viễn!"
Những lời này khiến bầu không khí xung quanh chìm vào yên tĩnh, cực kỳ ngưng trọng, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cuồng nhiệt!
"Tu chân giới không thể kết thúc ở trong tay chúng ta được, dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được bộ kỳ thư đó!"
"Xá bỏ thân này, chống cự đại kiếp..."
"Hoặc thành ma dưới kiếp nạn, hoặc độ kiếp làm thần tiên!"
Danh sách chương
- Chương 263: Một nước bảo ấn
- Chương 264: Lôi linh đã thành
- Chương 265: Là một trận cược
- Chương 266: Ma ngẫu truyền thừa
- Chương 267: Đại thế tới
- Chương 268: Đại cục kết thúc
- Chương 269: Ô trì quốc tân quý
- Chương 270: Một chết hộ quốc
- Chương 271: Phương nguyên lý tưởng sinh hoạt
- Chương 272: Kim tướng lôi linh
- Chương 273: Cuối cùng một quyển lôi dẫn
- Chương 274: Nam hải một giấc chiêm bao
- Chương 275: Thành này trên trời đến
- Chương 276: Tiên sủng mèo trắng
- Chương 277: Trung châu thôi gia
- Chương 278: Thiên lai kim gia
- Chương 279: Sư huynh luôn có biện pháp
- Chương 280: Đình nghỉ mát tiểu yến
- Chương 281: Thiên đạo trúc cơ tu sĩ
- Chương 282: Tiểu tâm tư, bẫy rập lớn
- Chương 283: Cờ này đánh có chút hung
- Chương 284: Đi nhầm kiếm đạo
- Chương 285: Trận pháp thiên tài?
- Chương 286: Kim gia lão thái quân
- Chương 287: Tiện nghi ngươi
- Chương 288: Lấy oán trả ơn
- Chương 289: Trong tâm kinh sợ
- Chương 290: Ai có thể cản ta?
- Chương 291: Hoành tảo vô địch
- Chương 292: Thật chướng mắt
- Chương 293: Mạnh cắm bất tử liễu
- Chương 294: Cược khẩu khí này
- Chương 295: Muốn cầu cạnh ta
- Chương 296: Thông thiên bí cảnh
- Chương 297: Mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được
- Chương 298: Nhân vật thiên kiêu
- Chương 299: Thông thiên bí cảnh mở ra
- Chương 300: Hắn quả nhiên sợ
- Chương 301: Đường vòng đi qua
- Chương 302: Phương bắc có vụ hải
- Chương 303: Dám đi theo a?
- Chương 304: Lại là tỉnh cửu
- Chương 305: Mèo trắng khóc cửa
- Chương 306: Quỷ dị xúc động
- Chương 307: Nửa cuốn lôi pháp
- Chương 308: Lão thái quân mật lệnh
- Chương 309: Ngươi có thể cho ta sao?
- Chương 310: Năm đường phục binh
- Chương 311: Như cắt cỏ
- Chương 312: Khu người là cờ, phân mà kích chi
Truyện cùng tác giả
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện