Thông tin truyện
Đại Kiếp Chủ

Đại Kiếp Chủ
Quá hay
Đánh giá:
8
/10
từ 5
lượt
Tiết tử:
"Đại kiếp nạn kéo dài chín nguyên hai ngàn chín trăm chín mươi năm mùa xuân, dị động xảy ra tại Ma Uyên ở Tây Hoang, sinh linh hắc ám một lần nữa tiến vào càn quét nhân gian, tàn sát sinh linh, tu sĩ tiền bối cầm kiếm dấn thân vào hoang nguyên, chiến đấu kịch liệt mười năm, cuối cùng cũng xua đuổi được sinh linh hắc ám về lại Ma Uyên, trả lại sự yên bình cho trời đất!"
"Lịch sử mênh mông, chính đạo trường tồn, đặc biệt lập nên những tấm bia này, tế bái anh linh của các tiền bối!"
"Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thượng Thanh tiên tổ Thần Du tông chủ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thánh nữ đảo Vong Tình Bích Lạc tiên tử, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Đại Thiên ma tông Thái Tuyên ma tổ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Cửu Trọng Thiên đế Huyền Cổ chí tôn, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Côn Lôn chiến tiên tử Đồng Võ Thánh, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền đô, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"..."
"..."
Trời chiều vẫn còn dư một vệt treo trên chân núi nhưng giữa đất trời đã nhuốm vẻ nặng nề, trên quảng trường mang phong cách cổ xưa và trống trải bóng của những tấm bia đá màu xanh trải dài bất tận bị một luồng ánh chiều tà cuối cùng kéo ra rất dài, xen lẫn vào nhau như bóng tối vô tận vậy!
Tấm bia vô cùng cứng rắn, huyền thạch vạn năm không tổn hao gì, mà chữ trên bia rõ ràng được viết bằng máu.
Nội dung rất đơn giản, số chữ ít ỏi, hết nét là ngừng.
Nhưng có rất nhiều bia, trải dài ra xa, từng tấm trong tấm, kéo dài về nơi sâu nhất của núi thần.
Mỗi một tấm bia đều đại diện cho vô số sinh mệnh đã kết thúc!
Từ khi đại kiếp nạn Ma Uyên bắt đầu xuất hiện tới nay, cứ ba ngàn năm là thế gian này sẽ gặp phải một trận tai họa lớn kéo dài liên tục hơn mười năm, cứ ba ngàn năm đều có vô số người vẫn lạc trên vùng đất Tây Hoang vốn đã thấm đẫm máu tươi ấy. Họ hoặc là bất thế tiên tôn, hoặc là kỳ tài kiệt xuất, hoặc là tiên môn đại thánh có đức cao vọng trọng, hoặc là ma tông lão quái mang tiếng xấu, nhưng cuối cùng lại vì một mục đích giống nhau mà vẫn lạc trước Ma Uyên đó, một thân tu vi tan thành mây khói, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia!
"Hơn ba nghìn năm trước, sức mạnh của giới tu hành đạt tới đỉnh, Nguyên Anh vô số, Hóa Thần xuất hiện lớp lớp, Đại Thừa thượng tiên không dưới mười người!"
"Nhưng sau khi tai họa lớn mười năm kia tiến đến, đừng nói đến Hóa Thần, Đại Thừa, dù là Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ còn lại mấy người ít ỏi..."
"... Vô số tiên tổ, vô số tiền bối, đều vẫn lạc trong mười năm ấy!"
"Cái chết của bọn họ trong mười năm ấy, đổi được sự sống của chúng ta suốt ba ngàn năm!"
Một vị lão giả mặc áo choàng màu trắng, ngón tay chậm rãi lướt qua mép bia, chậm rãi xoay người lại, ở trước mặt lão chính là một loạt thanh niên mang vẻ mặt cương nghị, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt của lão quét qua những người trẻ tuổi ấy, giọng nói thấp xuống, nhưng dường như lại thêm một loại sức mạnh vô hình: "Rất nhanh thôi, nên đến lượt chúng ta đi chết, đổi lấy sự sống của những người đời sau rồi!"
Nghe lời nói nặng nề của lão giả, một chúng tu sĩ đang đứng ở đây, sắc mặt ai cũng có vẻ khá ngưng trọng...
Noi theo tiền bối rải máu của ta,bảo vệ nhân gian, đây vốn là một đạo lý hiển nhiên....
Nhưng kiếp nạn lớn lần này, bọn họ thật sự có thể chống cự được không?
Ba trăm năm trước, một trận đại loạn trên đỉnh núi Côn Lôn thật sự đã khiến tu hành giới này tổn thất quá nhiều chiến lực mạnh mẽ...
"Ta biết, các ngươi không có nhiều lòng tin về trận chiến này..."
Lão giả dường như nhìn ra suy tư trong đáy lòng của bọn họ, thấp giọng thở dài: "Vốn dĩ lần này, chúng ta có đủ sức mạnh để cam đoan có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đại kiếp nạn này, tuy nhiên ba trăm năm trước các cao thủ của tứ đại tiên môn, tam đại ma tông, cùng với truyền nhân Đan, Khí, Phù, Trận, có thể nói là hơn bảy thành cao nhân của tu hành giới đã tề tụ trên đỉnh núi Côn Lôn tìm kiếm một loại phương pháp có thể hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn nhưng bế quan mười năm, cuối cùng một hồi đại loạn đã khiến không ai trong số họ còn sống..."
"Nhưng chúng ta vẫn có hy vọng!"
Lão giả ngẩng đầu lên, ánh mắt từ tốn đảo qua mọi người: "Tục truyền rằng họ đã thành công, phương pháp mà họ dùng thời gian mười năm của mình để tìm hiểu nghiên cứu ra đã được ghi lại trong một quyển kinh văn tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, chỉ cần có thể tìm được quyển “Đạo Nguyên Chân Giải” ấy là chúng ta có thể lợi dụng phương pháp bên trong, chẳng những có thể chống đỡ được đại kiếp nạn mà còn có hy vọng hóa giải nó vĩnh viễn!"
Những lời này khiến bầu không khí xung quanh chìm vào yên tĩnh, cực kỳ ngưng trọng, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cuồng nhiệt!
"Tu chân giới không thể kết thúc ở trong tay chúng ta được, dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được bộ kỳ thư đó!"
"Xá bỏ thân này, chống cự đại kiếp..."
"Hoặc thành ma dưới kiếp nạn, hoặc độ kiếp làm thần tiên!"
"Đại kiếp nạn kéo dài chín nguyên hai ngàn chín trăm chín mươi năm mùa xuân, dị động xảy ra tại Ma Uyên ở Tây Hoang, sinh linh hắc ám một lần nữa tiến vào càn quét nhân gian, tàn sát sinh linh, tu sĩ tiền bối cầm kiếm dấn thân vào hoang nguyên, chiến đấu kịch liệt mười năm, cuối cùng cũng xua đuổi được sinh linh hắc ám về lại Ma Uyên, trả lại sự yên bình cho trời đất!"
"Lịch sử mênh mông, chính đạo trường tồn, đặc biệt lập nên những tấm bia này, tế bái anh linh của các tiền bối!"
"Đạo Nhất tiên tổ Hồng Hư chân nhân, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thượng Thanh tiên tổ Thần Du tông chủ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Thánh nữ đảo Vong Tình Bích Lạc tiên tử, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Đại Thiên ma tông Thái Tuyên ma tổ, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Cửu Trọng Thiên đế Huyền Cổ chí tôn, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Côn Lôn chiến tiên tử Đồng Võ Thánh, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Tuyết Nguyên kiếm tiên Hoàng Phủ Huyền đô, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"Vĩnh Dạ ma chủ Huyết Ma lão quái, hồn thiêng bất diệt, sống mãi muôn đời!"
"..."
"..."
Trời chiều vẫn còn dư một vệt treo trên chân núi nhưng giữa đất trời đã nhuốm vẻ nặng nề, trên quảng trường mang phong cách cổ xưa và trống trải bóng của những tấm bia đá màu xanh trải dài bất tận bị một luồng ánh chiều tà cuối cùng kéo ra rất dài, xen lẫn vào nhau như bóng tối vô tận vậy!
Tấm bia vô cùng cứng rắn, huyền thạch vạn năm không tổn hao gì, mà chữ trên bia rõ ràng được viết bằng máu.
Nội dung rất đơn giản, số chữ ít ỏi, hết nét là ngừng.
Nhưng có rất nhiều bia, trải dài ra xa, từng tấm trong tấm, kéo dài về nơi sâu nhất của núi thần.
Mỗi một tấm bia đều đại diện cho vô số sinh mệnh đã kết thúc!
Từ khi đại kiếp nạn Ma Uyên bắt đầu xuất hiện tới nay, cứ ba ngàn năm là thế gian này sẽ gặp phải một trận tai họa lớn kéo dài liên tục hơn mười năm, cứ ba ngàn năm đều có vô số người vẫn lạc trên vùng đất Tây Hoang vốn đã thấm đẫm máu tươi ấy. Họ hoặc là bất thế tiên tôn, hoặc là kỳ tài kiệt xuất, hoặc là tiên môn đại thánh có đức cao vọng trọng, hoặc là ma tông lão quái mang tiếng xấu, nhưng cuối cùng lại vì một mục đích giống nhau mà vẫn lạc trước Ma Uyên đó, một thân tu vi tan thành mây khói, cuối cùng hóa thành một hàng chữ viết nho nhỏ trên bia!
"Hơn ba nghìn năm trước, sức mạnh của giới tu hành đạt tới đỉnh, Nguyên Anh vô số, Hóa Thần xuất hiện lớp lớp, Đại Thừa thượng tiên không dưới mười người!"
"Nhưng sau khi tai họa lớn mười năm kia tiến đến, đừng nói đến Hóa Thần, Đại Thừa, dù là Nguyên Anh lão tổ cũng chỉ còn lại mấy người ít ỏi..."
"... Vô số tiên tổ, vô số tiền bối, đều vẫn lạc trong mười năm ấy!"
"Cái chết của bọn họ trong mười năm ấy, đổi được sự sống của chúng ta suốt ba ngàn năm!"
Một vị lão giả mặc áo choàng màu trắng, ngón tay chậm rãi lướt qua mép bia, chậm rãi xoay người lại, ở trước mặt lão chính là một loạt thanh niên mang vẻ mặt cương nghị, sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt của lão quét qua những người trẻ tuổi ấy, giọng nói thấp xuống, nhưng dường như lại thêm một loại sức mạnh vô hình: "Rất nhanh thôi, nên đến lượt chúng ta đi chết, đổi lấy sự sống của những người đời sau rồi!"
Nghe lời nói nặng nề của lão giả, một chúng tu sĩ đang đứng ở đây, sắc mặt ai cũng có vẻ khá ngưng trọng...
Noi theo tiền bối rải máu của ta,bảo vệ nhân gian, đây vốn là một đạo lý hiển nhiên....
Nhưng kiếp nạn lớn lần này, bọn họ thật sự có thể chống cự được không?
Ba trăm năm trước, một trận đại loạn trên đỉnh núi Côn Lôn thật sự đã khiến tu hành giới này tổn thất quá nhiều chiến lực mạnh mẽ...
"Ta biết, các ngươi không có nhiều lòng tin về trận chiến này..."
Lão giả dường như nhìn ra suy tư trong đáy lòng của bọn họ, thấp giọng thở dài: "Vốn dĩ lần này, chúng ta có đủ sức mạnh để cam đoan có thể hữu kinh vô hiểm vượt qua đại kiếp nạn này, tuy nhiên ba trăm năm trước các cao thủ của tứ đại tiên môn, tam đại ma tông, cùng với truyền nhân Đan, Khí, Phù, Trận, có thể nói là hơn bảy thành cao nhân của tu hành giới đã tề tụ trên đỉnh núi Côn Lôn tìm kiếm một loại phương pháp có thể hóa giải đại kiếp nạn vĩnh viễn nhưng bế quan mười năm, cuối cùng một hồi đại loạn đã khiến không ai trong số họ còn sống..."
"Nhưng chúng ta vẫn có hy vọng!"
Lão giả ngẩng đầu lên, ánh mắt từ tốn đảo qua mọi người: "Tục truyền rằng họ đã thành công, phương pháp mà họ dùng thời gian mười năm của mình để tìm hiểu nghiên cứu ra đã được ghi lại trong một quyển kinh văn tên là “Đạo Nguyên Chân Giải”, chỉ cần có thể tìm được quyển “Đạo Nguyên Chân Giải” ấy là chúng ta có thể lợi dụng phương pháp bên trong, chẳng những có thể chống đỡ được đại kiếp nạn mà còn có hy vọng hóa giải nó vĩnh viễn!"
Những lời này khiến bầu không khí xung quanh chìm vào yên tĩnh, cực kỳ ngưng trọng, vẻ mặt của mọi người đều trở nên cuồng nhiệt!
"Tu chân giới không thể kết thúc ở trong tay chúng ta được, dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm được bộ kỳ thư đó!"
"Xá bỏ thân này, chống cự đại kiếp..."
"Hoặc thành ma dưới kiếp nạn, hoặc độ kiếp làm thần tiên!"
Danh sách chương
- Chương 160: Thì ra là thế
- Chương 161: Tiên môn đệ tử
- Chương 162: Chém ma khôi
- Chương 163: Chân truyền chém ma khôi
- Chương 164: Gào thét trên chín tầng trời
- Chương 165: Một kiếm định càn khôn
- Chương 166: Nên rời đi
- Chương 167: Quả nhiên là dạng này
- Chương 168: Tuần tra tiên sứ
- Chương 169: Ba hơi là hiệp nghĩa
- Chương 170: Lại trở về sơn cốc
- Chương 171: Chỉ một con đường
- Chương 172: Chân chính huyền hoàng nhất khí
- Chương 173: Thiên khai
- Chương 174: Đại nạn không chết, tất có hậu phúc
- Chương 175: Ngũ đại tiên môn, nghĩa bạc vân thiên
- Chương 177: Say mèm ba ngày
- Chương 178: Huyền hoàng chi ý
- Chương 179: Ngũ hành trúc cơ
- Chương 180: Tông chủ nhất mạch
- Chương 181: Bái sư đại lễ
- Chương 182: Đi mau
- Chương 183: Long trời lở đất
- Chương 184: Trảm yêu trừ ma có vấn đề sao?
- Chương 185: Tấm màn che
- Chương 186: Có người vui vẻ có người sầu
- Chương 187: Tông chủ có mệnh
- Chương 188: Ra ngoài du lịch
- Chương 189: Ta đến cướp ngục
- Chương 190: Đoạt mệnh thanh phiên
- Chương 192: Thanh dương hộ đạo phù
- Chương 193: Ngoài sáng yếu thế, ngầm giở trò quỷ
- Chương 194: Một đường đi, một đường chiến
- Chương 195: Chết có đáng giá hay không
- Chương 196: Chứng minh bọn hắn đáng giá
- Chương 197: Trời sinh tuyệt mạch
- Chương 198: Nhập vân phù sơn
- Chương 199: Nhất mạch trúc cơ
- Chương 200: Bốn mạch trúc cơ
- Chương 201: Còn không có kết thúc
- Chương 202: Ngũ hành trúc cơ, thiên lôi thối thể
- Chương 203: Hiện tại là ta muốn giết ngươi
- Chương 204: Lấy kiếm phá pháp
- Chương 205: Vô khuyết kiếm ý
- Chương 206: Âm sơn huyết bảo
- Chương 207: Tứ phương vân động
- Chương 208: Thành danh chi chiến
- Chương 209: Uy hiếp
- Chương 210: Một bào song tử
- Chương 212: Thanh bì hồ lô
Truyện cùng tác giả
Thể loại truyện
Truyện Đang Hot
Ngày
Tháng
All
Bình luận truyện